Tứ Hải giai huynh đệ
Tháng Năm 02, 2024, 03:29:56 AM *
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký.
Hay bạn đã đăng ký nhưng quên mất email kích hoạt tài khoản?

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Tin tức:
 
 Trang chủ Tứ Hải  Trang chủ diễn đàn   Trợ giúp Tìm kiếm Lịch Thành viên Đăng nhập Đăng ký  
Trang: 1 2 3 [4] 5 6   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Mở đầu một ký ức  (Đọc 71459 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #45 vào lúc: Tháng Hai 19, 2012, 03:03:19 PM »


Người Tàu gân guốc hát Hảo Hán Ca 好汉歌, Nghĩa Dũng Quân Tiến Hành Khúc 義勇軍進行曲 làm người tha hương lại nhớ đến Turkish March, tức Alla Turca hay Turkish Rondo, người Việt gọi là Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ, người Tàu gọi là Thổ Nhĩ Kỳ Tiến Hành Khúc 土耳其進行曲.

Wolfgang Amadeus Mozart viết Turkish March trong một sonata, từ lâu tạo ra phong khí Thổ Nhĩ Kỳ (Turkish style), có thể nói là điển hình tạo nên trào lưu sáng tác theo phong cách ảnh hưởng thời Mozart trong thế kỉ XVII - XVIII.

Ludwig van Beethoven viết nhạc nền cho vở kịch Tàn tích thành Athen (Die Ruinen von Athen, The Ruins of Athens), cũng có một đoạn trích được biết đến dưới cái tên Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ.

Nghĩ lại chuyện thời bao cấp, nhớ mãi tên người hàng xóm đã lên báo công an tố cáo nhà mình tội dám nghe Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ, nghe nhạc tiếng Tây, tức là đồng nghĩa nghe sản phẩm đồi trụy của đế quốc trong cái băng cối bố quý đến nỗi đánh mình gãy mấy cái roi cúc tần chỉ vì “tay còn ướt mà đã dám sờ vào”.

Người lớn với Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ thì thế, lũ trẻ con nào có hiểu gì, cũng không cần biết Mozart hay Beethoven là các ông thiên tài nào cả, bị đánh đòn như thế, chạy trốn ra ngoài chơi, những tâm hồn ngây ngô, đứa lớn dắt đứa bé, tụ lại ở một chỗ.

Chẳng biết tự bao giờ, những đứa trẻ trong khu E6 Tập thể Thành Công những năm đó ai nấy hầu như đều thuộc lòng bài Đội kèn tí hon của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu, đứa gõ trống, đứa cuốn kèn, ca những lời quen thuộc:

“Te tò te đây là ban kèn hơi,
Tò là tò tò te có anh nào muốn chơi.
Mau lại đây có cây kèn te tí,
Tò là tò te tí bước đều chân cùng đi.

Te tò te anh nào kêu thật to,
Tò tò tò tò te đứng ra đằng trước cho.
Anh nào kêu bé trong mồm te tí.
Tò tò tò te tí sắp đàng sau cùng đi”.

Đã bao năm qua, lũ trẻ ngày xưa nay đã xa những ngày ấu thơ trong khu tập thể, người đã làm cha làm mẹ, người định cư ở nước ngoài, có còn bao giờ nghĩ đến không những hoài niệm ấy, nhưng có điều chắc chắn rằng, trong tôi, không thể nào quên được Đội kèn tí hon, vẫn như ở đâu đây, bước chân đều trên con đường thời bao cấp khấp khểnh, trước sân mỗi buổi ban mai, dưới nắng hè buổi sớm, hát vang giai điệu Hành khúc tuổi thơ, Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ của một thời khó khăn trong khu nhà tập thể.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Nhớ lại tuổi thơ).


« Sửa lần cuối: Tháng Chín 16, 2017, 09:28:12 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #46 vào lúc: Tháng Ba 04, 2012, 10:23:34 AM »

CHUYỆN NHÀ ROBIN - TẶNG ANH KHÁNH Ế VỢ


Ngày xửa ngày xưa, Hùng vương thứ mười tám có một người con gái tên là Mị Nương, sắc đẹp tuyệt trần, được đức vua cha yêu thương rất mực. Năm nàng mười sáu tuổi, nhà vua mở cuộc thi tài kén rể, mong lấy cho nàng một người chồng thật xứng đáng.

Một hôm, có hai chàng trai đến, xin ra mắt cầu hôn, Một người ở trên núi Nùng, tuấn tú tài giỏi khác thường, chỉ phía Đông thành ra phía Tây, chỉ phía Nam thành ra phía Bắc, nhân dân quanh phố Đề Thám gọi chàng là anh Núi. Còn một người ở tận phía sông Tô, tuấn tú tài giỏi không kém, bảo giời nắng thì giời liền mưa, kêu giời mưa thì giời nắng hạn, nhân dân ngoài đê gọi chàng là anh Sông.

Một người là chúa non cao, một người là vua nước thẳm, cả hai đều xứng đáng làm rể vua Hùng. Vua băn khoăn không biết nhận lời ai, từ chối ai, bèn cho mời các quan lạc hầu bàn bạc mấy ngày, cuối cùng đưa ra nhời phán:

  - Hai người đều vừa ý ta, ngặt vì ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Ngày mai, nếu ai đem đồ sính lễ đến đây trước: một trăm ván cơm nếp, hai trăm nẹp bánh chưng, voi hai ngà, gà hai cựa, ngựa đủ hồng mao, thì được rước dâu về.

Cả hai chắp tay hồ hởi vâng mệnh. Quá đến mấy ngày chẳng thấy ai quay lại. Cả Sông cả Núi sai người đi tìm khắp nơi mà nào thấy đúng lễ vật đã giao, bởi giờ hóa chất dùng nhiều, gạo nếp thành như gạo tẻ, bánh chưng thì luộc bằng pin, voi thì toàn bảy tám ngà, gà toàn chín mười cựa, ngựa thì con thừa con thiếu, có con đến chục hồng mao.

Không có đồ dẫn cưới, Mị Nương đi lấy chồng, Sông – Núi thành ra ế vợ, suốt ngày đánh nhau thành ra lũ lụt khắp vùng.

Sau hai chàng đổi tên, Sông thành ra Khánh, Núi thành ra Hạnh, rồi một đêm buồn bã rủ nhau trèo thuyền đi đâu mất, nghe chừng vượt biển để tránh điều tiếng nhân gian.

Lại nói hai chàng ra đi, thuyền  trôi trôi mãi, gặp bão nhớn dạt vào hoang đảo, bắt đầu cuộc sống lầm lũi trên đảo hoang. Hai chàng dựng lều, săn bắn kiếm ăn, trồng lúa mạch và ngô, nuôi dê lấy thịt, làm nồi đất để đựng nước, hạ cổ thụ đóng thuyền, dần quên hẳn chuyện lấy vợ, lại thấy yêu thích cuộc sống cô đơn và cực khổ này.

Mười một năm hai chàng cứ thế sống trên đảo hoang, làm bạn với chim muông cây cỏ, chẳng còn thuộc cả tên mình, tự nhận là vua của các thần dân là một con vẹt, một con khỉ và một lũ mèo cũng già khú đế.

Sau 28 năm, 2 tháng và 19 ngày, sau sự kiện Đường Lưỡi Bò, ngư dân tình cờ phát hiện ra Hạnh và Khánh. Lập tức trang nhất báo chí đưa tin, Hạnh và Khánh trở nên nổi tiếng, họ gọi hai người là những người thời Hùng còn sót lại, là anh em nhà Robin, Robin Hạnh và Robin Khánh, hai chàng trai chưa vợ lần nào. Họ còn thuyết phục hai chàng lên mặt đất, giao giả cơ ngơi kếch xù trên đảo hoang, hứa hẹn sẽ lấy cho những người đàn bà xinh đẹp.

Ngày trở về với thế giới loài người đã đến, các nguyên thủ đưa chiếc tàu nhớn ra tận đảo hoang. Đúng lúc tàu sắp khởi hành, người ta thấy Hạnh và Khánh quay mặt về phía hòn đảo thân thương, nơi từng sống cuộc sống tự do, ế vợ, bất ngờ cùng nhảy xuống nước, bơi vào bờ, dường yêu cuộc sống cô đơn hơn bao giờ hết, gọi thế nào cũng không quay lại.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 03, 2021, 08:51:18 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #47 vào lúc: Tháng Ba 04, 2012, 10:42:13 AM »

CHUYỆN TÌNH - TỰ TẶNG MÌNH


Phố có đông người, hàng ngày mánh khóe đám lái, lẩm cẩm già mù kể chuyện đậu khóc trong nồi, cần lao anh em Thanh Nghệ nói chuyện tôm mủ ni ăn hãi sãn, lu bù những bà nội trợ, say sưa mặt chủ, cà rùng đội kèn quần cộc diễu rọt, mặc tóc tai sống đời xõa sợi, lắng nghe lũ trẻ tóc vàng a lô, sày ô na rạ - ya bô xề ồ, nhốn nháo tung hứng trong cái cõi ê hề văn hóa Chai nì Inh lịch. Tất cả ăn cơm tối, ngủ đêm, ở xó thành khác xa, phú hào và bần tiện, rồi sáng ra cùng nói với nhau, rằng có một thằng điên trong ngõ.

Nói về lối sống trong bao tải, nhẫn nhục và âm trầm, giao lưu cổ điển, tên tuổi cất trong rương, ẩn hiện sau khung sổ nâu ánh đèn kì cục, bóng dáng hồ đồ lại phóng đãng, ngày tháng thoi đưa mấy ai hiểu những bước đi về, đấy là nói đến người ấy. Đó là thằng điên trong ngõ, chả ai biết làm gì, một mình ở thủ đô, quần nếp áo là, đúng bảy giờ ra khỏi cửa, đi trong xã hội thênh thang, thế rồi thấy mọi người bảo bị  hâm, trên con đường cổ xưa còn sót lại.

Điên vậy mà biết dùng điện thoại, người lẻo mép chép miệng, đám hí hửng bịt mồm, nhìn hắn qua chợ cơm rau, cũng ăn cũng tiêu, nhẹ nhành và lành lặn, rồi lát sau khuất hẳn bước giày trên gỗ cầu thang, để lại mắt mũi lê la, bàn kháo chuyện hắn lại vừa làm việc tốt, đúng là đồ lãng mạn dở người.

Và đêm nay hắn đang đi, giữa bóng bay và rét mướt, đêm ba mươi có người rũ áo phong sương trên gác trọ, để xuân chẳng phải hai mươi đứng lặng nhìn, khi thiên hạ đón xuân sang.

Xuân sang, phố xá vẫn từng ấy con người, gió đông sột soạt trêu tà áo biếc, và biết bao kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi. Hàng xóm vẫn thấy hắn, sáng và trưa, rồi chiều một mình lầm lũi, kiểu này thì sẽ lại càng dở người mất thôi.

Một sáng, hắn nhân được tin nhắn: “Bạn vừa được nạp một số tiền 100.000 đồng vào tài khoản từ số 0904460xxx, mã số xxxxx”

Thế rồi tự dưng hắn biến mất, cả tháng giời khung sổ bụi bám nâu, ngõ hẹp nghe lời đồn chết chóc, gã trọc bảo nhìn thấy hắn lần cuối ở chỗ bán sim thẻ bên đường, thế rồi đi đâu không rõ.

Cô gái trẻ một sáng trước cửa nhà hắn, cả phố tròn mắt ra nhìn, này giày thắm váy hoa, ánh mắt có màu xanh thẳm, ai cũng xô vào hỏi han, phen này chắc lại được nghe lắm chuyện.

Hóa ra hắn lại vừa làm điều “tốt”, cô gái kia là chủ nhân của tin nhắn nạp tiền nhầm, và gã thì ra phố, ở chỗ bán sim thẻ bên đường, mua thẻ gửi trả lại 100.000, và rồi biến mất.

Rồi hắn cưới, lễ cưới vui nhất phố, ai nấy cười hì hì, cô dâu là chủ nhân tin nhắn, chú rể là thằng hâm nạp trả tiền, đúng là hôn lễ của hai người điên trong ngõ hẹp.

Từ ấy trên phố thiếu hẳn người điên, tuy vẫn hàng ngày mánh khóe đám lái, lẩm cẩm già mù kể chuyện đậu khóc trong nồi, cần lao anh em Thanh Nghệ nói chuyện tôm mủ ni ăn hãi sãn, lu bù những bà nội trợ, say sưa mặt chủ, cà rùng đội kèn quần cộc diễu rọt, mặc tóc tai sống đời xõa sợi, lắng nghe lũ trẻ tóc vàng a lô, sày ô na rạ - ya bô xề ồ, nhốn nháo tung hứng trong cái cõi ê hề văn hóa Chai nì Inh lịch. Không còn ai gọi hắn là gã dở người nữa.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 03, 2021, 08:51:50 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #48 vào lúc: Tháng Ba 04, 2012, 04:40:03 PM »

Chuyện nhà nghỉ


Thế kỉ thứ VIII, Baghdad trở thành một trong những thành phố quan trọng bậc nhất trên thế giới, nơi các nhà buôn từ Ba Tư, Ấn Độ, châu Phi và châu Âu qua lại. Trong thời gian này, các câu chuyện dân gian truyền khẩu đã được thu thập và biên soạn lại thành ra một cuốn sách mang tên Nghìn lẻ một đêm, vốn bắt nguồn từ một cuốn sách Ba Tư cổ là  Hazâr Afsâna هزارافسانه.

Chuyện kể rằng xưa kia ở miền Đông Ả Rập, thời Sassanid có một vị vua Ba Tư Shahryar, ngự trị trên một hòn đảo ở giữa Ấn Độ và Trung Quốc, vì hoàng hậu phạm tội ngoại tình mà đâm ra chán ghét tất cả đàn bà, tính nết trở nên hung bạo. Để thỏa mãn cơn thịnh nộ điên loạn, cứ mỗi ngày ông ta cưới một cô gái và sau một đêm mặn nồng lại sai lính đem ra chém đầu. Bấy giờ trong thành có người con gái là Sheherazade xin cha cho mình được vào cung hưởng một đêm ân sủng của hoàng thượng. Viên tể tướng rất đau lòng khi thấy con mình như vậy vì ông biết sau đêm đó nàng sẽ chết. Nhưng trước sự quyết tâm của con ông đành phải đem con dâng cho vua Schahriar.

Nàng vào cung, mỗi một đêm kể một câu chuyện, khéo léo để đúng lúc mặt trời mọc là lúc hấp dẫn nhất, khiến vua nóng lòng lắng nghe, như vậy lệnh xử tử không thể bao giờ thực hiện. Cứ thế hàng ngàn đêm trôi qua, vua Schahriar bị cảm hóa, tình yêu cuộc sống và lòng tin vào con người trỗi dậy đã làm lãng quên đi việc giết người. Cảm phục nàng Sheherazade, vua đã bãi bỏ lệnh bắt con gái để giết một cách tàn nhẫn và đồng ý cưới nàng làm vợ bằng một đám cưới linh đình, sau đó cùng nhau sống hạnh phúc đến bạc đầu và họ có với nhau ba người con trai.

Đến năm Nhâm Thìn, ở trại Khương Thượng có người là Hạnh, vốn ghét cảnh tù túng, bản tính phóng đãng lưu vong đến nỗi quên lấy vợ, lâu ngày đâm lẩn thẩn, thành ra ngại nói chuyện con gái đàn bà, đêm nào cũng nằm trong chăn một mình, bấy giờ canh khuya mới giở sách Nghìn lẻ một đêm ra đọc.

Quá đến nghìn đêm, tự dưng thấy ở Hà Nội có chuyện lạ, ví như người hóa cá, ngựa biết bay, chim khổng lồ, đầy rẫy lên mặt báo, ai nấy đều kinh lạ. Có người đạo sĩ đi qua sân Cột Cờ nghe chuyện mới lập quẻ lắc đầu, bảo đúng là tại ông Hạnh rồi.

Hạnh đọc sách ban đêm, ngủ quên, đến sáng mới gấp sách lại, các nhân vật theo đó lẻn hết ra ngoài thành, gây chuyện quái lạ, sách cứ ít chữ dần, Hạnh thì càng lẩn thẩn.

Bấy giờ, có Thần Đèn Genie, thoát ra từ câu chuyện cổ Aladin, ở giữa thủ đô, thất nghiệp không có gì làm, nhân lúc chán đời, mới hóa phép chuyển cả dãy nhà nghỉ về quá khứ.

Thần Đèn chuyển nhà nghỉ về tận thời Lê Oanh, tức vua Tương Dực Đế, hiệu là Nhân Hải Động Chủ, nổi tiếng chơi bời xa xỉ trụy lạc, bỏ bê việc nước, ngày nào cũng sai người chèo chiến thuyền ra Hồ Tây, bắt con gái khỏa thân vui vầy yến tiệc

Được mấy năm, Tương Dực còn ra lệnh cho một người thợ là Vũ Như Tô xây điện trăm nóc, xây Cửu Trùng Đài, quân dân xây mãi không xong, hao tốn tiền của, chết hại nhiều người, bách tính lầm than oán thán. Sứ nhà Minh sang trông thấy vua hoang dâm, gọi tên là Trư Vương 豬王, tức là vua tướng lợn.

Tháng năm năm 1514, nghe lời của Hiệu uý Hữu Vĩnh, Lê Tương Dực giết chết mười lăm vương công, cho gọi các cung nhân của triều trước vào cung để gian dâm. Lúc ấy mới có nịnh thần tâu bày giờ trên phố có nhiều nhà nghỉ, là nơi hoàng thượng thỏa mong ước Vu Sơn.

Tương Dực đi nhà nghỉ, lâu ngày thành nghiện, bấy giờ dan díu với ả Bích ở Hàng Đào, nổi tiếng văn vẻ hồ cầm, so với Lý Sư Sư nào kém cạnh.

Tương Dực mê Bích như điếu đổ, kể phải đến nghìn đêm, đêm nào cũng nghe ả kể về những câu chuyện ở xứ sở xa xôi, những câu chuyện về tình yêu, chiến tranh và pháp thuật, về những vị vua cũng như bọn ăn mày, về những nơi mà kim cương nhiều hơn đá sỏi, về những cô gái đẹp, về cả những mưu toan diễn ra trong các ngõ hẻm hay các khu chợ tại các thành phố phương Đông, về những thị trấn, sa mạc, hải đảo xa xôi, nơi các vị phù thủy sử dụng pháp thuật, về các loài ngựa biết bay, người hóa cá, cá lớn hơn cá voi, chim khổng lồ, về những cặp tình nhân trong các túp lều tồi tàn, họ có thể là người gan dạ hoặc hèn nhát, nhưng tất cả đều đa tình và biết hy sinh vì người yêu.

Và như thế hàng ngàn đêm trôi qua, cuối cùng Tương Dực bị cảm hóa, tình yêu cuộc sống và con người trỗi dậy làm quên lãng đi việc giết người.

Sử chép: “Lê Tương Dực hoang chơi, triều thần tuy có Nguyễn Văn Lang, Lê Tung, Lương Đắc Bằng, v.v... nhưng người thì già chết, người thì xin thôi quan về. Triều chính hết sức rối ren, bên ngoài khắp nơi loạn lạc.

Ở Kinh Bắc có Thân Duy Nhạc, Ngô Văn Tổng nổi lên ở huyện Đông Ngạn và huyện Gia Lâm. Đất Sơn Tây có Trần Tuân, Phùng Chương ở núi Tam Đảo, Trần Công Ninh chống giữ ở huyện An Lãng. Đất Nghệ An có Lê Hy, Trịnh Hưng, Lê Văn Triệt làm phản.

Ở huyện Thủy Đường (Hải Phòng), một người là Trần Cảo (hay còn gọi là Trần Cao) thấy sấm nói rằng ở phương đông có thiên tử khí, bèn tụ tập được nhiều người lấy đất Hải Dương, Thủy Đường, Đông Triều, rồi tự xưng là vua Đế Thích giáng sinh. Trần Cảo thành lập quân đội, người đi theo đến hàng vạn.

Trần Cảo đem quân về đóng ở đất Bồ Đề, bên kia sông Nhị Hà, định sang lấy kinh đô Thăng Long. Sau quân triều đình sang đánh, Trần Cảo lui về đóng ở Trâu Sơn, thuộc phủ Từ Sơn. Vua Tương Dực sai An Hòa hầu là Nguyễn Hoằng Dụ sang đóng quân ở Bồ Đề để chống giữ.

Tình hình căng thẳng mà Lê Tương Dực không để ý đến. Nguyên Quận công là Trịnh Duy Sản, trước có công đi đánh dẹp Trần Tuân, nhiều lần can ngăn không được. Vua Tương Dực không nghe, còn đem Trịnh Duy Sản ra đánh bằng trượng. Trịnh Duy Sản bất mãn, mưu với thái sư Lê Quảng Độ và Trình Trí Sâm để lập vua khác. Trịnh Duy Sản giả mượn tiếng đi đánh giặc, mờ sáng ngày 7 tháng 4 âm lịch năm 1516 đem binh vào cửa Bắc Thần giết vua Tương Dực.

Lúc bị giết, Tương Dực bị giáng làm Linh Ẩn vương (靈隱王), sau Lê Chiêu Tông mới đặt thụy hiệu là Tương Dực Đế (襄翼帝).

Lê Tương Dực ở ngôi được 7 năm, hưởng thọ 21 tuổi, được an táng ở Nguyên Lăng”.

Sử thì chép như thế, và bây giờ có ai mong ước sự tốt đẹp ở chuyện xưa, khi lòng tin khiến bậc đế vương thôi không chém giết, bạo chúa thôi xây điện trăm nóc, Cửu Trùng Đài, với cuốn sách Nghìn lẻ một đêm, và chuyện Thần Đèn cùng nhà nghỉ.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 03, 2021, 08:52:21 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #49 vào lúc: Tháng Ba 18, 2012, 10:01:30 AM »

Chuyện Titanic


Mưa trong khu nhà tập thể, con đường nghèo nàn, thiếu trách nhiệm giờ nước đã đong đầy, thành đầm thành vũng. Người lớn cất vó ra câu, reo hò trên thành cầu Xưởng In 15 từ chiều hôm trước, mỗi khi có mẻ cá to, trôi từ cửa cống thành phố từ sông vào. Tôm tép lên bờ, cua lộc ngộc trên nẻo quen thuộc. Lũ trẻ ùa xuống cầu thang, thuyền giấy gấp được thả ra, bơi trên vũng nước ấy.

Nhà E6 có nhiều khu vườn, nơi những tổ kiến lâu nay nghe bão lớn đã rồng rắn trèo lên nóc, có kiến chúa, kiến cụ, kiến ông, kiến bố, kiến mẹ và lũ kiến con hằng hà sa số, sống yêu chuộng hòa bình.

Và nơi ấy có đôi kiến trẻ yêu nhau, bằng đôi càng say sưa, bằng sợi râu ngộ nghĩnh, ngày ngày chăm chỉ lao động trên bờ tường, đêm về tự tình trong cỏ lá, giữa tiếng vi vu của bác dế già, như khúc vĩ cầm du dương, trong khu vườn cổ.

Rồi một ngày bão đổ về, vũng nước lênh đênh thuyền giấy, lũ trẻ bắt đàn kiến lên thuyền, đôi kiến trẻ cũng được mang theo trò nghịch ngợm. Đá ném, xe ào ào qua, thuyền vỡ, kiến chúa, kiến cụ, kiến ông, kiến bố, kiến mẹ và lũ kiến con hằng hà sa số, giờ nằm im không nói nữa, nổi trên mặt sông. Còn đôi kiến trẻ yêu nhau, ôm chặt lấy nhau trên thuyền giấy.

Bão ở thủ đô mấy ngày những năm 90 ấy, rồi vẫy chào ra đi, đem theo lời yêu chuộng hòa bình, lời tự tình của tổ kiến, và sự chia lìa. Người lớn thì vẫn tiếp tục chặt cây phá rừng, còn trẻ con vẫn vô tình, vui đùa trong những trò nghịch ngợm.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Nhớ về tuổi thơ).
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 03, 2021, 08:54:00 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
Bác bí đỏ
Newbie
*
Offline Offline

Bài viết: 32



Email
« Trả lời #50 vào lúc: Tháng Ba 18, 2012, 10:11:26 AM »


Hehe, chuyện này nghe như cổ tích ấy nhể
Logged



I AM FROM LAOCAI
Bác bí đỏ
Newbie
*
Offline Offline

Bài viết: 32



Email
« Trả lời #51 vào lúc: Tháng Ba 18, 2012, 10:14:00 AM »

Titanic là bộ phim kể về vụ đắm tàu Titanic - một trong những sự kiện kinh hoàng nhất thế kỉ 20 - đã được đạo diễn James Cameron dàn dựng thành một trong những bộ phim nổi tiếng nhất mọi thời đại.


Bộ phim mở đầu với việc một nhóm thăm dò dưới đáy biển trong thập niên 1990 đã phát hiện ra bức tranh khỏa thân của một người con gái tên Rose DeWitt Bukater (Kate Winslet) trong con tàu Titanic bị đắm đó. Vô tình, việc họ tìm thấy bức tranh được đang chiếu trên TV được bà lão Rose đó xem và nhận ra, bà lão ấy chính là cô gái trong bức tranh. Từ đây họ được nghe kể về câu chuyện của một người phụ nữ sống sót trong chuyến tàu Titanic định mệnh, người đã sống thọ tới hơn trăm tuổi.

Rose sinh ra ở một gia đình quyền quý ở Philadelphia, mới 17 tuổi cô đã được đính hôn với Caledon Hockley (Billy Zane), thường được nhắc với cách gọi tắt Cal. Thông minh, đĩnh đạc và xinh đẹp dù mang trong mình sự nổi loạn ngầm, Rose được dạy dỗ từ thuở ấu thơ tất cả những điều của phụ nữ quý tộc. Lời hứa hôn của Rose với Cal - người thừa kế nhà máy luyện thép thịnh vượng tại Pittsburgh và là kẻ có tính kiêu ngạo vũ phu - là một vận may tuyệt vời với một gia đình đang xuống dốc. Họ được xem là một cặp đôi hoàn hảo của sự giàu có và địa vị xã hội nhưng đó là sự ép buộc đối với Rose. Quá phẫn uất, Rose định tự tử nhưng được cứu bởi Jack Dawson (Leonardo DiCaprio), một chàng họa sĩ nghèo phóng khoáng, đẹp trai, hài hước, đang trên đường tìm cơ hội lập nghiệp ở Mỹ. Tình yêu đến với họ thật tự nhiên và dịu dàng nhưng chả may là mẹ cô lại bắt gả cô cho chàng trai con nhà giàu có. Trải qua nhiều cuộc thử thách cuối cùng cô quyết định sẽ bỏ ra đi với cậu Jack nghèo hèn.

Nhưng chuyến tàu định mệnh đã thay đổi toàn bộ số phận hành khách trên con tàu cũng như những dự tính, ước vọng của đôi tình nhân Jack & Rose. Một thảm họa đã xảy ra khiến mọi chuyện lệch khỏi quỹ đạo không còn đi theo kế hoạch: Tinatic va phải một tảng băng trôi. Người ta nháo nhào tranh nhau xuống thuyền cứu hộ, thậm chí dám cướp nhau một cái áo phao. Tồi tệ hơn, giới quý tộc đã khóa cửa không cho những người thuộc tầng lớp bình dân vào khoang tàu dưới chỉ vì sợ họ tranh mất cơ hội sống của họ. Lúc này Jack đang bị kẹt bên một đường ống dẫn nước vì vướng vào một vụ vu oan giá họa, người ta nghi ngờ anh ăn cắp chuỗi ngọc trang sức quý giá của Hockley tặng Rose. Nước đang tràn vào tàu, lạnh buốt xương. May sao vì tình yêu Rose đã không xuống thuyền cùng mẹ mà chạy đi tìm Jack, kịp thời cứu anh thoát chết trước khi nước ngập vào. Hai người chạy trốn, thoát hiểm cùng nhau cho đến khi con tàu bị dựng đứng lên rồi gẫy ra làm đôi. Chỉ có một số nhỏ thoát chết còn hàng ngàn hành khách, đa phần là người thuộc tầng lớp bình dân, đã thiệt mạng. Họ chết vì cái lạnh của nước biển, họ chết vì cái lạnh lùng tàn nhẫn của một số người ham sống sợ chết. Sau khi đến Hoa Kỳ, cô đã trốn Cal và đổi tên thành Rose Dawson Calvert. Sau này cô được biết Cal đã cuối một cô gái khác và thừa hưởng một gia tài lớn nhưng mất hết tất cả một cuộc khủng hoảng kinh tế lớn của Hoa Kỳ năm 1929 và Cal đã tự sát.

Trong giờ phút lênh đênh giữa đại dương, Jack đã nhường người yêu một tấm phản khá to. Rose may mắn được nằm trên một tấm phản gỗ trôi dập dềnh trên mặt biển, còn Jack thì đã vĩnh viễn rời xa cô trong làn nước giá lạnh. Xung quanh cô toàn xác người chết cóng, bản thân cô cũng đã quá mệt mỏi nhưng vì lời hứa Jack, cô đã quyết tâm sống. Cô lăn mình xuống nước băng giá, vùng vẫy tới gần xác một thủy thủ để lấy cái còi. Cô thổi những hơi lạnh buốt vào chiếc còi lấy được với hy vọng sẽ gây được sự chú ý. Và rồi người chỉ huy của chiếc thuyền cứu hộ cuối cùng quay nhìn thấy cô và Rose sống sót.

Ký ức buồn vui về Jack đã đi theo Rose suốt cả cuộc đời, để bây giờ bà Rose đang sắp bước sang tuổi 101 ngồi kể chuyện cho những người thăm dò tàu Titanic về một người mà bà thực sự yêu, một người đã đem đến cho bà cuộc sống chân thực. Ngay đêm kể xong câu chuyện, Rose đã qua đời, một mình và thanh thản. Linh hồn bà đến với Jack tại con tàu Titanic dưới đáy biển, nơi họ đều trở về thời thanh xuân ban đầu. Một kết thúc có hậu cho họ.

Nhân vật hư cấu

    Kate Winslet vai Rose DeWitt Bukater: Nhân vật chính của phim, Rose là một phụ nữ 17 tuổi bị ép gả cho Caledon Hockley với mong muốn có được một cuộc sống quý tộc cùng mẹ, Ruth, sau khi cha cô chết để lại một món nợ lớn làm tiêu sản gia tài. Cùng với Cal và Ruth, Rose lên con tàu RMS Titanic với tư cách là hành khách khoang hạng nhất, tại đây cô đã gặp Jack, một hành khách ở khoang hạng ba.

    Leonardo DiCaprio vai Jack Dawson: Jack là một chàng trai nghèo, anh đi du lịch nhiều nơi trên thế giới, nhất là tại Paris. Ở đầu phim, Jack thắng được 2 tấm vé lên tàu Titanic sau một ván poker và cùng với người bạn, Fabrizio, lên tàu với tư cách là hành khách khoang hạng ba. Anh bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp của Rose từ cái nhìn đầu tiên và vô tình nói chuyện với cô khi Rose cố gắng nhảy xuống biển ở đuôi tàu. Hành động anh hùng này đã giúp anh được mời tới dự buổi tiệc đêm với những hành khách khoang hạng nhất .

    Billy Zane vai Caledon Nathan "Cal" Hockley: Hôn phu của Rose, một người đàn ông thượng lưu kiêu ngạo và tự phụ, Cal là người thừa kế một công ty thép giàu có. Trong phim, Cal ngày càng trở nên lúng túng, ganh tị và thô bạo trong mối quan hệ của Rose với Jack. Anh tặng Rose viên kim cương "Trái tim Đại dương" như một kỉ vật thể hiện tình cảm của anh dành cho Rose, và yêu câu cô "mở cửa trái tim" cho anh. Cal đã thoát khỏi vụ chìm tàu sau khi giả vờ có con để được lên tàu cứu hộ. Nhân vật Rose khi già tiết lộ Cal đã đặt súng vào miệng và tự tử sau cuộc khủng hoảng phố Wall năm 1929.

    Frances Fisher vai Ruth DeWitt Bukater: Người mẹ góa của Rose, người sắp đặt chuyện hôn nhân của cô với Cal để đảm bảo một cuộc sống thượng lưu. Bà yêu cô con gái nhưng lại tin rằng kết hôn với Cal là một điều đúng đắn. Một hình ảnh thu nhỏ về sự nông cạn và tính giả tạo của xã hội thượng lưu, bà khinh bỉ Jack mặc dù anh là người đã cứu con gái bà. Ruth được cứu bởi thuyền cứu hộ.

    Danny Nucci vai Fabrizio De Rossi: Anh bạn thân nhất người Ý của Jack, người lên tàu Titanic cùng Jack sau khi Jack thắng 2 vé trong một ván poker. Fabrizio bị chết sau khi ống khói của tàu sập và đổ xuống người anh.

    Jason Barry vai Tommy Ryan: Một hành khách khoang hạng ba người Ireland, bạn của Jack và Fabrizio. Tommy bị thuyền viên Murdoch bắn chết khi con tàu đang chìm, sau khi anh xô đẩy giữa cảnh hỗn loạn trên boong tàu.

    David Warner vai Spicer Lovejoy: Một cựu cảnh sát của Pinkerton, Lovejoy là người hầu và bảo vệ của Cal, ông được giao quyền để mắt tới Rose và nghi ngờ về mối quan hệ của Rose với Jack sau khi Jack cứu Rose. Theo như Rose thì Lovejoy được cha của Cal thuê để "trông cậu con trai bé nhỏ". Ông hộ tống Cal, Rose và Ruth lên tàu Titanic. Lovejoy chết khi tàu đang chìm, ông được nhìn thấy lần cuối khi cố gắng bám vào thanh chắn boong tàu khi tàu tách làm đôi.

    Bill Paxton vai Brock Lovett: Một thợ săn kho báu tìm kiếm viên kim cương "Trái tim Đại dương" trong xác con tàu Titanic ở thời điểm hiện tại. Thời gian và tiền dành cho chuyến thám hiểm của anh đang cạn dần.

    Gloria Stuart (4/7/1910-26/9/2010) vai Rose Dawson Calvert: Rose khi đã là một cụ già 100 tuổi, sau khi Lovett phát hiện một bức tranh khỏa thân của bà trong xác tàu Titanic, bà đi cùng đoàn tàu của Lovett để cung cấp thông tin về viên kim cương "Trái tim Đại dương". Gloria Stuart lúc tham gia phim đã 87 tuổi. Bà qua đời ngày 26/9/2010 vì ung thư phổi.[7]

    Suzy Amis vai Lizzy Calvert: Cháu gái của Rose, người chăm sóc và hộ tống bà trong chuyến đi với Lovett.

    Lewis Abernathy vai Lewis Bodine: Bạn của Lovett, người lúc đầu nghi ngờ câu chuyện của 'bà cụ' Rose. Anh giải thích cho Rose về cách con tàu chìm với một máy tính 3-D. Khi Rose kết thúc câu chuyện, anh tỏ vẻ khá cảm thông với bà


James Cameron bị quyến rũ bởi những xác tàu đắm, gồm cả xác tàu RMS Titanic, và đã viết một lý giải của mình cho phim.[9] Ông miêu tả việc đắm chìm của con tàu Titanic như "một tiểu thuyết đã xảy ra trong thực tế." Song, trải qua một thời gian, chính ông cũng cảm thấy sự kiện chỉ là một ngụ ngôn về đạo đức mà thôi, và từng phát biểu rằng việc làm phim chỉ nhằm làm sống lại trong lòng khán giả một sự kiện lịch sử đã từng xảy ra. Cameron miêu tả sự hiện thân của tiểu thuyết ái tình là phần lôi cuốn nhất trong câu chuyện của ông. Tương tự như những nhân vật đáng yêu, Jack và Rose, với tình yêu của họ nảy sinh và cuối cùng bị hủy diệt, khán giả sẽ thấy cảm thương thay cho sự mất mát. Sau cùng, Cameron đã kiến tạo một khung hình hiện đại của ái tình với một người phụ nữ cao tuổi (Rose), biến sự kiện trong lịch sử trở thành một cái gì có thể sờ mó được, sâu sắc thấm thía.[8] Hiện thân của người săn lùng châu báu Brock Lovett chỉ có ý để đại diện cho những ai không từng trải và thống hiểu nhân tính của bi kịch.[10] Cameron muốn tôn danh những người đã bị thiệt mạng trong khi tàu chìm, và ông đã từng dành 6 tháng liên tục để nghiên cứu trọn vẹn những gì đã xảy ra, tạo dựng lại diễn trình thời điểm của các nhân viên và hành khách trên tàu Titanic.[8]

Ông đến gặp hãng làm phim 20th Century Fox, và thuyết phục họ làm một bộ phim, dựa vào tính lan truyền của tư liệu bằng cách quay phim chính bản thân xác tàu đắm [9] và bố trí một nhóm thợ lặn thăm dò xác tàu Titanic trong hơn hai năm ròng.[8] Trong năm 1995, thợ lặn quay phim tới mười hai lần liền tại biển Đại Tây Dương, quay phim lại tiến trình của mười một lần trong số đó, và tiêu tốn thời gian với con tàu nhiều hơn là với hành khách của nó. Sau đó, Cameron khởi công viết kịch bản phim .[9] Harland and Wolff, những người thợ xây dựng tàu RMS Titanic, lật mở các tài liệu lưu trữ riêng tư về nhân viên và chia sẻ những thiết kế tưởng chừng đã mất. Đối với nột thất của tàu, nhóm thiết kế sản xuất của Peter Lamont tìm kiếm các lưu vật thủ công của thời kỳ mà con tàu tồn tại, cho đến những kiến tạo mới trên con tàu, và việc này có nghĩa là các đạo cụ phải được tái dựng lại từ đầu.[11] Công ty Fox khởi công xây dựng một trường quay mới vào ngày 31 Tháng Năm, 1996 trên 40 héc-ta hải phận miền nam của Playas de Rosarito ở Mexico. Một bể nước có sức chứa bảy triệu ga-lông đã được xây lên dành cho ngoại hình của con tàu tái dựng, cho phép một góc nhìn trên đại dương rộng 270 độ. Con tàu đã được dựng lên với cỡ lớn thật, tuy Lamont cũng đã bỏ đi những phần thừa thãi của Kiến trúc thượng tầng và đưa tầng hầm (well deck) về phía trước để con tàu có thể nằm vừa vào trong cái bể, trong khi những phần còn lại được bù vào bằng các mô hình kỹ thuật số (digital models). Cỡ của các xuồng cứu đắm và các ống khói của tàu được giảm xuống chỉ còn một phần mười nguyên bản. Sàn tàu và tầng-A là cảnh nền chính để quay phim, còn những phần còn lại của tàu thì chỉ được bọc thép mà thôi. Bên trong tàu là một sàn nâng cao 50 foot (15 m) để cho tàu nghiêng đi trong loạt cảnh tàu chìm. Sừng sững ở trên đầu là một cái cần cẩu cao 162 foot (49 m) nằm trên đường ray, được sử dụng như một tổ hợp kiến trúc, sàn cho ánh sáng và máy quay phim.[10] Sau khi quay xong cảnh tàu chìm, con tàu đã được tháo rời và bán lẻ để hồi thu lại tổn phí.[12]

Loạt cảnh những ngày đương đại được quay trên tàu thủy Akademik Mstislav Keldysh (tàu dùng để nghiên cứu khoa học của Nga) vào năm 1996..[10]. Trong khi quay phim, ai đó đem thuốc gây ảo giác phencyclidine rắc vào cơm của nhân viên, làm cho mấy chục người, bao gồm cả Cameron, bị trúng thuốc và phải vào bệnh viện. Không ai biết thủ phạm của trò chơi khăm này là ai và họ không bắt được hắn. [13][14] Phần quay phim chính cho bộ phim Titanic được khởi công vào tháng 9, 1996 tại trường quay mới dựng "Fox Baja Studios".[10] Những cảnh quay trên poop deck được kiến tạo trên một sàn có gắn bản lề và sàn quay có thể được nâng từ không độ đến 90 độ chỉ nội trong vài giây đồng hồ.

Bộ phim hoành tráng này của Hollywood, với kinh phí sản xuất trên 200 triệu USD, là một hiện tượng của điện ảnh thời gian đó. Đây còn là phim ăn khách nhất suốt 12 năm 1997-2009 trong lịch sử điện ảnh thế giới và đoạt được 11 giải Oscar.

Tuy thành công về thương mại và giải thưởng nhưng không ít người lại chê bai Titanic. Trên trang dữ liệu điện ảnh rất uy tín IMDB bộ phim chỉ đạt 7,3/10 điểm qua hơn 200.000 lượt bình chọn [15] trong khi để vào được Top 250 của trang này thì ít nhất phải được trên 8,0 điểm - đó là một số điểm khá khiêm tốn khi so sánh Titanic với các phim đoạt giải Oscar khác.

Nhân vật chính:

    Rose DeWitt Bukater
    Jack Dawson
    Cal Hockley
« Sửa lần cuối: Tháng Chín 16, 2017, 09:37:57 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged



I AM FROM LAOCAI
Bác bí đỏ
Newbie
*
Offline Offline

Bài viết: 32



Email
« Trả lời #52 vào lúc: Tháng Ba 18, 2012, 10:15:22 AM »





Tàu Titanic là một tàu vượt đại dương chở khách chạy bằng động cơ hơi nước đã đi vào lịch sử ngành hàng hải vì vụ tai nạn hàng hải kinh hoàng và bất ngờ đã xảy ra với nó cũng như những bí ẩn liên quan. Tên chính thức của nó là RMS Titanic (RMS là viết tắt của Royal Mail Ship). Tàu bắt đầu được đóng vào năm 1909 và được hạ thủy năm 1912. Là con tàu lớn, hiện đại, lộng lẫy và sang trọng nhất lúc đó, Titanic mang theo tham vọng thống trị tuyến đường biển xuyên Đại Tây Dương của công ty sở hữu nó, hãng vận tải biển The White Star Line. Tuy nhiên, trong chuyến vượt Đại Tây Dương đầu tiên và cũng là cuối cùng của nó vào tháng 4 năm 1912, Titanic đã đắm do đâm vào một tảng băng trôi, khiến hơn 1.500 người tử nạn. Vụ đắm tàu này đã đi vào lịch sử như là vụ tai nạn hàng hải nghiêm trọng nhất trong thời bình.

Thảm họa Titanic đã là đề tài cho hàng loạt các cuộc điều tra, kiện tụng, giả thuyết ly kì đồng thời dẫn đến các thay đổi lớn trong quy định an toàn hàng hải quốc tế. Titanic cũng trở thành bối cảnh và đề tài cho rất nhiều tác phẩm văn học, hội họa và điện ảnh.


Logged



I AM FROM LAOCAI
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #53 vào lúc: Tháng Ba 18, 2012, 05:14:58 PM »

CHUYỆN CẶP ĐÔI HOÀN HẢO


Chả biết cụ Thông có nặn ra Ba Giai, Tú Xuất hay không, nhiều người thì bảo là có thật, ấy là chuyện nghịch ngợm ở khắp nội ngoại thành Hà Nội nửa đầu thế kỉ trước.

"Thứ nhất Ba Giai, thứ hai Tú Xuất".

Cuối Tự Đức 嗣德 (1829 – 1883), Ba Giai quê ở Hồ Khẩu lều chõng đi thi trượt chỏng gọng, đâm quay ra với dân anh chị, bày trò quậy phá nhăng nhít ở giữa chợ giữa đường. Xứ Thanh có tay phá phách là Tú Xuất cũng nổi tiếng không kém, gặp buổi khó khăn lần mò ra chốn kinh kỳ, gặp được Ba Giai, mới cắt máu ăn thề, cũng bày trò kết nghĩa, trở thành cặp bài trùng Ba Giai – Tú Xuất, tai tiếng khắp các tỉnh đồng bằng trung du Bắc Kì thuở ấy, chuyện lừa bà góa, lừa bà hàng cơm, chuyện củ nâu, chuyện xem tắm trộm, chuyện làm xiếc ở cỗ làng, thực ai cũng đã đọc qua cả.

Trong khi ấy thì dân gian kháo nhau rằng:

"Lý Toét tóc búi củ hành,
Cao gầy râu chởm mặt xanh nanh vàng.
Mồm rộng tới tận hai mang,
Đầu vành khăn xếp, tay quàng cái ô.
Hình dong khắc khổ bơ phờ,
Giày Tây cắp nách chỉ lo bị mòn.
Xã Xệ béo trục béo tròn,
Lùn tì trọc lốc, má phồng môi giâu".

Bấy giờ người ta bê Lý Toét và Xã Xệ lên làm nhân vật biếm họa, đầy rẫy trên báo Phong Hóa và Ngày Nay của Tự Lực Văn Đoàn, sang tận Paris, đi vào kịch, chèo, ca nhạc.

Lý Toét bị chê là dốt, mới tức mình đi học. Một lần Lý Toét và Xã Xệ đánh nhau. Xã Xệ kiện lên quan, quan phán:

- Nghe đồn Lý Toét ngươi giỏi đối, ta ra một vế, nếu đối được thì tha cho.

Lý Toét :

- Bẩm quan, lời đồn mười việc chín thường đơn sai. Nhưng quan lớn đã dạy thì con cũng xin vâng ý. Mong quan lớn thương tình.

Quan :

- Giỏi, vậy nghe câu đối của ta: “Đã đánh đập đồng đội đau đớn, đệ đơn đến đây, đền đi, điều đình đâu được”.

Câu đối thật hiểm, quan lớn chắc mẩm Lý Toét thế nào cũng đầu hàng. Nào ngờ Lý Toét ứng khẩu: “Xảy xô xát, Xã Xệ xước xoàng, xin xếp xem xuống, xét xử, xí xóa xong xuôi”.

Quan nghe nức nở khen hay nên xét cho hai bên hòa giải. Xã Xệ cũng phục tài Lý Toét, không khiếu nại gì nữa.

Từ ấy Lý Toét tiếng nổi như cồn, ra đường thời ấy ai cũng nghêu ngao hát rằng: “Lý Toét mà cắp cái ô, ra phố gặp lúc mưa to, có bác Xã Xệ mà muốn đi nhờ...”.

Lý Toét, Xã Xệ đi Tây, lên cả Indochine, George Pisier của Mẫu Quốc, rồi lên cả chiến khu, tham gia kháng chiến chống Pháp, chuyện chép ra nhiều lắm.

Chuyện Ba Giai – Tú Xuất, Lý Toét – Xã Xệ thì thế, mãi sau này, trên báo Thiếu Niên Tiền Phong, có Bút Thép và Bóng Nhựa, rồi truyện tranh Nhật có Doraemon và Nobita, đều là những cặp đôi không thể nào quên được.

Thời gian cứ trôi, tuổi thơ đã đi qua không bao giờ trở lại, ngồi nghe người ta xem Cặp Đôi Hoàn Hảo, mới chợt nhớ ra những chuyện đã từ lâu lắm rồi.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 03, 2021, 09:00:36 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #54 vào lúc: Tháng Năm 22, 2012, 03:12:50 PM »


Người Trung Quốc gọi là Đại chúng khí xa (大众汽车), tiếng Đức viết là Volkswagen, người Việt mình đọc là Vôn Pha Ghen, diễn Nôm thành ra là Xe bọ.

Hồi bé, bắt được con cánh cam, ngắm nghía cái màu xanh biếc của người bạn cù lần dưới gốc, đến khi bắt được thật nhiều bọ dừa, con nào con nấy tròn vo vo, bấy giờ mới đặt chúng lên mâm, mải mê nhìn những cái lưng hùm hụp ấy nối đuôi nhau trên chiếu, hệt như đoàn xe sơn màu offroad vậy.

Người quê mùa quét thật sạch cái sân, hà hơi uống chồng nước vối, trỏ vào cội nhãn cổ thụ rụng đầy xác bọ dừa, thế là biết nắng hè đã vào đến quá trưa. Đến tối, cà cuống dầm thật sâu trong bát mắm khú, cơm rau đánh ra rá cả, nồi muống xanh mướt, đĩa thịt luộc đã chĩnh chện trên chõng được bê ra, có thêm đĩa bọ dừa nướng, thịt ức thơm lừng.

Tuổi bé nhỏ đã đi qua, ký ức cũng đã có mai râu già cả. Bấy giờ người lớn chơi Volkswagen, còn lũ trẻ con ngày nay có còn chơi với những người bạn bọ dừa?

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Với Bọ dừa).
« Sửa lần cuối: Tháng Chín 16, 2017, 09:40:59 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #55 vào lúc: Tháng Sáu 23, 2012, 09:52:46 PM »


Đường từ kinh về nặng nề hành lý theo chân mỏi, tiếng nói Hà Nội đổi chỗ giọng uốn lưỡi của người phương Bắc, vốn mấy hôm đeo đuổi trong hội nghị. Bắc Kinh vẫy tay chào, hẹn hò rồi cái quá độ xã giao cho ngày gặp lại. Nội Bài nóng nôi, sốt sắng câu mời đón. Thủ đô người quê mùa váy ngắn, dân phố cổ quần dài lại thấy đây, thế là lại đang ở trên đất Việt, có cây cơm nguội vàng, có mái ngói thâm nâu, mặc cuộc chơi đang giữa hè tháng sáu. Sáng Ất Tỵ bến đổ ra con mắt, quầng thâm màu bóng đá, vằn vện cờ bạc, vẫn khẩn khoản giờ giao ca, của phở, xôi, bánh mì kẹp thịt.

Lặc lè gánh bệnh hoạn, cái mệt mỏi đầy ắp chả buồn cười, mấy hôm không thèm ăn, nước uống ừng ực cả vại, cái nhìn cứ trũng đi, phải chăng mai là sờ được vào cái chết. Đêm qua lại nằm mê, cái giống ấy đến nhiều lắm, thân sò ốc, ngao hến kêu la ngoài cửa, giật mình thức dậy, nhớ lại cảnh ra chợ thấy người ta thịt ếch, chặt đầu lột da, phanh thây đặt ở trên mẹt.

Qua đêm, ai nấy cứ thế làm tròn bản phận, cả cô cave cười toe toét, loay hoay tẩy trang, nai nịt gọn gàng đợi cái nghiệp hoàng hôn, trong khi người nghiên cứu sinh gục mặt kính kếch xù, cố rướn lên nhìn bên đường khoa học. Một sáng như thế, riêng mình lười biếng trong xã hội vẫn dao động, đáng yêu, sao tự dưng thèm một bát cháo đậu cà.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Sáng từ Bắc Kinh trở về).
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 03, 2021, 09:07:22 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #56 vào lúc: Tháng Sáu 24, 2012, 11:31:47 AM »

Mâm cháo cà, đậu tẩm hành ko ngon lắm.
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #57 vào lúc: Tháng Sáu 24, 2012, 11:38:18 AM »


Vâng hihi, gọi là minh họa mà, để qua quán hôm nào làm món này ngon hơn, ở trên mạng ảnh chụp chủ đề này hiếm quá, cà hơi bị Lỗ Trí Thâm nhưng cứ lấy tạm, hì!
Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #58 vào lúc: Tháng Sáu 24, 2012, 06:25:13 PM »


Tháng chạp, đã thấy đám trẻ con ở phường Công Bộ hát:

Xuân tươi người khêu bấc,
Lén giở sách Hồng Mao.
Xem cầu trường ra sức,
Ấy đạo hạnh cực mầu.

Trước thảy đều Văn, Võ,
Ngũ hành phối Âm, Dương.
Khắc, sinh coi cho rõ,
Thắng thua sẽ tỏ tường.

Được mấy ngày, dân ra đường như nêm cối, bu vào hỏi chuyện lạ, bấy giờ có người tự xưng là Hồ Đồ Đại Tiên mới ra đứng ngã ba Hàng Chiếu mà giảng rằng:

“Ngoài xứ Đông Thắng Thần Châu, giống người Hồng Mao mắt xanh, giỏi trò lấy chân khiến được trái cù bằng thứ da bò lấy ở phía Tây núi Tu Di, đá vào tấm lưới chăng ra từ cái cột gỗ ở Nam Diêm Phù Đề. Sau người ở Bắc Câu Lư Châu theo đó mà học theo, soạn thành Túc Cầu Kinh mà được bình đẳng yên vui, sống lâu đến nghìn tuổi. Mấy câu ấy chính là nhời mở đầu của Túc Cầu Kinh vậy”.

Việc đến cửa cung, vua cho vời thầy trò Đường Tăng vào điện, suốt ba ngày lục trong Kinh, Luật, Luận thảy từ Bát Nhã, Tứ Niệm đến A Tì Đạt Ma đều không thấy nhẽ nào như Túc Cầu Kinh cả, bấy giờ mới sai bắt Hồ Đồ vào ngục, cho là giống điên đảo trăm họ.

Đến tháng hai, người Tây Dương ghé thuyền vào bến sông, trong một ngày Phật Tổ hiện mấy lần ở cửa Hàm Tử. Cách mấy ngày, đang đêm lại thấy tiếng đùng đùng ở Bãi Giữa, có người qua đấy thấy rõ ràng các La Hán đang tranh nhau một trái cù. Vua giật mình cho mở cửa ngục, không thấy Hồ Đồ đâu cả.

Tháng năm, giời mưa gió thất thường, xảy đến mấy ngày lại nắng như thiêu đốt, cây cỏ héo hết cả, dân chúng ùa ra đường mua cá về nấu chua, dưa cà, me sấu loáng cái sạch bách cả, ai nấy hình dong khô kháo, đen đúa như quỷ. Chỉ thấy người Tây Dương ngồi ở hiên mát, cười khà khà.

Tháng sáu, trong thành mở lễ Phật, vua theo người Tây bàn chuyện Túc Cầu Kinh. Đàn cầu ba ngày, người bỏ cả cơm ra đứng nghe loa truyền ở đại điện. Được vài ngày, bỗng dưng nảy nòi ra thói cờ bạc, thách đố, trẻ con người lớn nướng bưởi làm cù ra đá ngoài bãi, bày trò cá cược, làm loạn cả, ai nấy trở nên nóng nảy chém giết. Phường in sách khắc ván bày đầy rệ đường, có tới nghìn trang, tự cho là Túc Cầu Kinh chính bản. Liền nửa tháng giời không giọt mưa, gió im như trốn, nắng như đổ lửa, đám văn sĩ lắm mồm cho là liệu đấng cửu trước đã có nhời gì xúc phạm đất giời chăng. Trong khi bách tính vẫn vui vẻ trò cá cược.

Bấy giờ thầy trò Đường Tăng cùng học sĩ bốn điện vào chầu vua, bảy ngày bàn bạc chuyện quốc sự, chuyện giác ngộ của đám Túc Cầu, nhẽ nào chân kinh lại khiến bách tính ra ràng nhường ấy. Được chừng nửa tháng, nước trong thành cạn dần, vua cho chở nước tận xứ Thanh về, một mặt lập đàn cầu đảo khắp nơi. Nước chưa về đến, dân chúng xô đổ cả ngõ Cấm Chỉ, lại thấy Phật Tổ hiện ở đại điện, tay bấm quyết trỏ về phía nhà kho, bấy giờ mới thấy gánh hành lý của Sa Tăng hóa ra chiếc tủ lạnh chất đầy bia hơi, uống vào mát lạnh. Nỗi lo cá cược mùa bóng bay đâu mất, vua tôi cả cười.

Trước giờ Ngọ, mưa như thùng đổ, trút ra thứ nước lạnh, say say, phút chốc mát mẻ cả bãi giữa, già trẻ quên hẳn chuyện cá cược hằn thù. Lúc ấy, quần thần ai nấy đều giác ngộ cả.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Mùa bóng Euro).
« Sửa lần cuối: Tháng Chín 16, 2017, 09:46:33 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #59 vào lúc: Tháng Sáu 30, 2012, 06:26:25 PM »

Chuyện cướp trại


Gia Cát Lượng lấy con gái danh sĩ Hoàng Thừa Ngạn, làm rể Nhữ Nam, ai cũng bảo giống rồng mà duyên giống quỷ, âu là trỏ cái việc se tơ cùng Hoàng Nguyệt Anh, một người rất xấu xí mà tài năng vào bậc nữ trung anh kiệt. Người đời có thơ rằng:

Mạc học Khổng Minh trạch phụ,
    Chỉ đắc A Thừa xú nữ.
(Đừng học cách Khổng Minh kén vợ.
Chỉ được gái A Thừa xấu kinh).

Chiến tranh Trung – Nhật, con cháu Gia Cát rời thôn Bát Quái, Lan Khê, Triết Giang trốn qua biên giới Việt Nam, đến ở làng Vũ Đại, tức thôn Nhân Hậu, xã Nhân Hậu, huyện Lý Nhân, Hà Nam, đời đời làm nghề kho cá sinh sống.

Bấy giờ trong làng có người là Chí Phèo, thấy cảnh nhiễu nhương mới cát cứ phía Đông làng, ngày ngày tụ tập trai tráng ngoài lò gạch, bày trò mài dao đánh kiếm, gọi là dựng cờ khởi nghĩa. Tiên chỉ trong làng biết thế để kệ, cho là đồ nát rượu, không đáng quan tâm. Được thể Chí càng bừa bãi.

Chí thích Thị Nở, mới cho người mang mấy trăm gạch đến cầu hôn tận cái nhà lá rách nát của thị tại vườn chuối. Bà cô của Nở, vốn là con cháu Gia Cát, lúc này quyết liệt phản đối cháu gái lấy thằng Chí Phèo vì ai lại đi lấy một thằng không cha, chỉ có một nghề là rạch mặt ăn vạ. Ngày sính lễ, Chí và thủ hạ áo vá chằng đụp chèo thuyền ghé vào bãi sông, gạch ngói xếp đầy ngoài sân, chỉ thấy bà cô Nở ngồi nhai giầu, ném ra một cái nhìn khinh bỉ, lấy tay bịt cái mồm mếu máo của con cháu, nhất quyết không cho ra. Chí giận lắm, thề độc phải lấy được Nở mới thôi.

Chí đâm ra dở điên, mấy ngày không ăn, nước uống ừng ực, rượu không thèm đụng khiến anh em của Chí lo lắm, cầu người hiền khắp nơi, đến ngày thứ ba thấy ngoài ngã tư có bà già tóc bạc da mồi, tự xưng là con cháu nhà Tư Mã Ý bên Ngụy, vào xin hiến kế. Chí mừng lắm, rượu dưa chua cà pháo mấy ngày.

Sau hôm Chí đến cầu hôn, bà cô Nở cho người rào lại vườn chuối, ngày ngày sai mấy đứa cháu canh gác nghiêm nhặt, đến đêm giờ Tý lại trống mõ khua khoắng thị uy, tiên chỉ trong làng nghe thấy, mấy lần ra dọa không được, đành để đấy, thôi cứ để có người làng người xóm cự với thằng Chí có khi lại là hay. Chí mấy lần mang thủ hạ đến phá rào cướp trại đều bị bà cô Nở lập kế bắt được, đâm ra hậm hực nhặng xị, chỉ thấy bà già họ Tư Mã mấy hôm ngồi trên chõng, cả ngày giở ruột tượng ra đếm tiền, bỗng dưng cười bảo:

Ai đời cửa trước rước dâu,
Chi bằng vườn chuối sờ đầu ông sư.

Rồi lẳng lặng ghé tai Chí nói cái gì lạ lắm, ai cũng há hốc mồm. Chí gật gật, người giật giật, mắt sáng bừng.

Sau có người là Nam Cao ghi lại chuyện ấy:

"... Ðến bờ sông hắn dừng lại, vì hình như có người. Có người thật, và hắn ngây ra nhìn.

Hắn nhìn giữa hai lọ nước và tựa lưng vào gốc chuối, một người đàn bà ngồi tênh hênh. Chính là người đàn bà, hắn biết vậy là nhờ mái tóc dài buông xõa xuống vai trần và ngực... Hai tay trần của mụ buông xuôi, cái mồm mụ há hốc lên trăng mà ngủ hay là chết, đôi chân thì duỗi thẳng ra trước mặt, cái váy đen xộc xệch... Bên kia, có lẽ vì mụ giẫy cái yếm xẹo xọ để trật ra cái sườn nây nây. Tất cả những cái ấy phơi ra trăng, rười rượi những trăng làm trắng những cái đó có lẽ ban ngày không trắng; trăng làm đẹp lên. Chí Phèo tự nhiên thấy ứ đầy miệng bao nhiêu là nước dãi, mà cổ thì lại khô, hắn nuốt ừng ực, hắn thấy cái gì rộn rạo ran khắp người. Bỗng nhiên hắn run run. Ồ tại sao lại như thế được? Ðáng nhẽ chính người đàn bà khốn nạn kia phải run mới phải, cái người đàn bà dại dột đã nằm ềnh ệch mà ngủ ngay gần nhà hắn này.

...Chí Phèo vẫn say say nhìn và run run. Bỗng nhiên hắn rón rén lại gần thị Nở: lần đầu tiên hắn rón rén, từ khi về làng. Thoạt tiên, hắn hãy xách cái lọ để xa xa, rồi hắn lẳng lặng ngồi xuống bên sườn thị....

Và thị Nở giật mình. Thị Nở mới kịp giật mình thì thằng đàn ông đã bám víu lấy thị.... Thị vùng vẫy đẩy ra, thị mở mắt, thị tỉnh hẳn, thị nhận ra Chí Phèo. Thị vừa thở, vừa vật nhau với hắn vừa hổn hển: "Ô hay... Buông ra... Tôi kêu... Tôi kêu làng... Buông ra. Tôi kêu làng lên bây giờ!" Thằng đàn ông lại phì cười. Sao thị lại kêu làng nhỉ ? Hắn vẫn tưởng chỉ có hắn mới kêu làng thôi, người ta lại kêu tranh của hắn, bỗng nhiên hắn la lên, kêu làng. Hắn kêu như một kẻ bị đâm vừa kêu vừa dằn người đàn bà xuống. Thị Nở trố hai mắt ngây ra nhìn. Thị Nở kinh ngạc: sao hắn lại kêu làng nhỉ ? Mà hắn vẫn chưa chịu thôi kêu làng.

...Thị Nở bỗng nhiên bật cười. Thị Nở vừa rủa vừa đập tay lên lưng hắn. Nhưng cái đó là cái đập yêu, bởi vì đập xong, cái tay ấy lại giúi lưng hắn xuống.... Và chúng cười với nhau...

Bây giờ thì chúng ngủ bên nhau... đứa bé bú no thì ngủ. Người ta ngủ say sau khi làm việc yêu. Chúng ngủ như chưa bao giờ được ngủ... Trăng vẫn thức vẫn trong trẻo... Trăng rắc bụi trên sông, và sông gợi biết bao nhiêu vàng..."
 
 
Không biết bà già Tư Mã mẹo gì, người làng người nước chỉ thấy sáng hôm sau cái đêm trăng Thị Nở ra kín nước ngoài vườn chuối ấy, cô của Nở cho dỡ hết cổng che rào chắn, mặc thây Nở tung tăng khắp xóm, còn bà già Tư Mã thì khăn gói đi đâu từ canh ba, chuyện không nói nữa. Ai cũng bảo đúng là:

Khéo khen cái kế tòm tem
Có mà công chúa cũng thèm hơi giai.
Đành cho Gia Cát cũng tài,
Vẫn thua Tư Mã giở bài cu em.


Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Đọc cẩm nang).  
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 03, 2021, 09:16:51 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
Trang: 1 2 3 [4] 5 6   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Phát triển bởi tuhai.com.vn