Xem đám rước dâu đầu ngõ, thấy một người lấy chày giã vào cối đá, đôi khi giã mạnh đến vỡ cả cối. Cụ Phan Kế Bính trông thấy, mới ngửa mặt mà than rằng sao mà ngộ thậm, ngộ thậm.
Trai gái chơi trò Tùng Dí, cứ tiếng trống mở là cầm hai cái đồ sinh thực khí chạm vào nhau, có khi vừa cầm cối giã vừa hát giao duyên, tỏ cái ý sinh sôi phồn thực.
Chày cối, nhìn ra có cái vẻ giống hình của nam và nữ, việc giã cối xem ra thấy giống việc tính giao.
Bấy giờ mới có ông thầy dốt chữ viết thư thuê ngoài chợ, một hôm gặp chuyện bà chửa không biết viết thế nào mới đem chữ Cữu 臼 là cái cối TTTg vào giữa bộ Y 衣 là cái áo thành ra chữ 裒 mà đọc là Bầu, trỏ bà có bầu, giống như người ta ôm cái cối vào trước bụng, sau tà áo vậy.
Có kẻ học sĩ trong kinh nghe thấy chuyện ấy, mới cười hẳn một ngày mà làm thơ rằng:
Nhìn xem áo yếm phủ cối to,
Thành ra phĩnh bụng cái lần sờ.
Bởi chưng cái thầy mân mó lạ,
Trường An chữ nghĩa ấy đầy bồ.
Sau đàn bà con gái, ai nấy chửa đẻ, đều phải mặc một cái áo bụng to nhường cái cối ấy, gọi là áo bầu 裒.
Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.