Tứ Hải giai huynh đệ
Tháng Năm 22, 2024, 02:22:22 AM *
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký.
Hay bạn đã đăng ký nhưng quên mất email kích hoạt tài khoản?

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Tin tức:
 
 Trang chủ Tứ Hải  Trang chủ diễn đàn   Trợ giúp Tìm kiếm Lịch Thành viên Đăng nhập Đăng ký  
Trang: [1]   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Thơ Thạch Sanh  (Đọc 3901 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« vào lúc: Tháng Mười Hai 03, 2012, 05:18:02 PM »

Một hôm đọc lại Thạch Sanh
Vu vơ ngẫu hứng viết thành bài thơ.
Truyện rằng ngày xửa ngày xưa,
Tiều phu họ Thạch nhân từ hiền lương.
Ngoài khi kiếm củi bình thường,
Ông bà đào cống làm đường đắp đê,
Giúp dân chẳng kể công gì,
Tu nhân tích đức cũng vì vô sinh.
Ngọc Hoàng thấy cũng thương tình
Bèn cho Thái tử trá hình đầu thai. (10)

Thạch ông lâm bệnh qua đời
Thạch bà sinh hạ con trai đầu lòng.
Vài năm bà cũng theo ông,
Thạch Sanh côi cút sống cùng gốc đa.
Dậy thì đúng tuổi mười ba,
Trời cho tiên xuống gọi là dạy thêm
Bắn cung cưỡi ngựa như phim,
Bao nhiêu võ nghệ lại thêm phép thần.
Thạch Sanh đóng khố cởi trần
Cô nào trông thấy thập phần đều mê. (20)

Lý Thông bán rượu có nghề
Thấy Sanh khỏe mạnh đưa về nhà nuôi.
Cùng nhau uống rượu chia vui
Kết hôn đồng… ấy lộn rồi Tongue anh em.
Chẳng may đợt ấy số đen,
Lý Thông gặp họa phải đem tế thần,
Trăn tinh hung ác muôn phần,
Quan dân khiếp sợ, quỷ thần đều kinh.
Mỗi năm 1 mạng nộp mình,
Lý Thông nghe họa thất kinh, bần thần. (30)

Mẹ con bàn kế thế thân
Lừa cho Sanh đến miếu thần chết thay.
Thạch Sanh lòng dạ thẳng ngay
Tưởng đi trông miếu, chia tay lên đường.
Nửa đêm đến miếu, dựa tường,
Ngủ ngay một giấc như thường chẳng lo.
Trăn Tinh xuất hiện cười to,
Nhe răng, thổi lửa định vồ ngay Sanh.
Thạch Sanh mỉm miệng cười khinh,
Trổ tài vật lộn xếp hình với Trăn. (40)

Chém đầu Trăn phát đứt phăng,
Xác Trăn đem đốt, cung vàng hiện ra.
Xách đầu trăn vác về nhà,
Lý Thông nghe tiếng tưởng ma hiện về.
“Tội anh nên chú ra đi
Van xin vong chú đừng về ám anh…”
Thạch Sanh thôi cũng nể tình,
Đầu đuôi kể chuyện Trăn Tinh đối đầu.
Lý Thông suy nghĩ hồi lâu,
Bảo rằng họ Thạch trẻ trâu mất rồi (50)

“Nhà vua nuôi vật này chơi,
Chú đem chém chết là toi cả nhà!”
Thạch Sanh ngu dốt thật thà,
Nghe lời anh Lý thế là bỏ đi.
Gốc đa từ thuở hàn vi,
Lại về kiếm củi, lại đi phá rừng...
Lý Thông khấp khởi vui mừng,
Đem đầu Trăn phóng tưng bừng lên kinh.
Vua trông đầu quái, giật mình,
Vui mừng cứ tưởng Thông trình độ cao.(60)

Các quan tay vỗ rào rào,
Quận công đô đốc, Thông vào nhận ngay.

Bỗng dưng sinh sự, không may,
Quỳnh Nga công chúa gặp tay đại bàng,
Chim to nó cắp được nàng,
Nó tha công chúa về hang, làm gì?
Làm… thê chứ để làm gì,
Vua sai Thông cứu, được thì cưới luôn.
Thạch Sanh đang lúc ngồi buồn,
Quay tay chặt củi, tâm hồn trên mây… (70)

Bỗng dưng thấy có chim bay
Đang tha cô gái, lướt ngay qua đầu.
Giương cung, mắt trợn rất ngầu,
Bắn cho một phát trúng đầu cánh chim.
Đại bàng đang lướt lim dim,
Trúng tên đau hết cả chim đại bàng,
Nhổ tên, ráng lượn về hang,
Sanh lần theo đánh dấu hang, lộn về.
Lý Thông tổ chức hội hè,
Cốt nghe tin tức dễ bề lập công. (80)

Thạch Sanh nghe tiếng, tìm Thông
Kể cho hết chuyện bắn cung trúng bàng.
Cùng Thông dẫn lính đến hang,
Tự thân trèo xuống đáy bằng thang dây,
Gặp công chúa, thuốc trao tay
Đại bàng uống phải, lăn quay ra sàn.
Thạch Sanh, công chúa vội vàng
Kết duyên hẹn ước, rồi nàng trèo lên.
Lý Thông đã vớ được em,
Rút thang, lấp miệng hang chèn đường ra. (90)

Tiếc cho công chúa Quỳnh Nga
Buồn thương họ Thạch, về nhà bặt câm.
Lý Thông công đã tranh phần,
Cưới thì phải hoãn vì cần thuốc thang.
Bao nhiêu thứ đút cho nàng,
Cũng không chữa được, bệnh càng nặng thêm.
Quay về hang đá nửa đêm,
Cửa hang đã lấp, Sanh tìm lối ra
Đại bàng phê thuốc quá đà
Bây giờ tỉnh lại thấy nhà tan hoang (100)

Vợ đâu chẳng ở trong hang,
Lù lù bên cạnh một thằng to con.
Đại bàng trong bụng hết hồn
“Lần sau uống rượu liên hoan vừa vừa…
Việc cần làm gấp bây giờ
Xử ngay thằng nhãi dám sờ lông anh!”
Giỏi thay tài nghệ Thạch Sanh,
Trình cao vô đối, bàng đành chịu thua.
Bàng ăn một phát rìu đưa,
Thân phân hai mảnh, cho chừa thói hư. (110)

Trong hang phát hiện cũi tù,
Phá ra cứu được con vua Thủy tề.
May sao Thái tử có nghề,
Đưa theo họ Thạch lặn về Thủy cung.
Nhà vua cảm động vô cùng,
Mời Sanh lưu lại Thủy cung vài ngày.
Mới đầu cũng tưởng là hay,
Chơi nhiều cũng chán, chỗ này thường thôi.
Sanh nay đã chẳng ở chơi,
Vua Thủy tề cũng khỏi mơi làm gì, (120)

Cho quân rẽ nước đưa về
Tặng cây đàn xịn buồn thì đánh chơi.
Gốc đa kia lại xanh tươi,
Có anh họ Thạch lại ngồi quay tay…
Ở đời lắm chuyện chẳng may,
Hồn ma ác thú cũng hay lắm trò.
Trăn Tinh chết vẫn lượn lờ,
Đại bàng vía cũng vật vờ khắp nơi.
Vô tình gặp, nói chuyện chơi,
Hóa ra cùng bị hết đời bởi Sanh. (130)

Phen này quyết trả thù anh,
Cho dù tàn sức chẳng đành chịu thua.
Cụt đầu nhưng cũng chẳng vừa
Lẻn vào cung trộm của vua ít nhiều.
Trộm về không phải để tiêu,
Gốc đa giấu vội, đặt điều vu oan.
Chẳng hay ai đến báo quan
Thạch Sanh vô tội bị giam vào tù.
Ngồi tù chả nhẽ nghịch ngu?
Đem đàn ra gảy vi vu đỡ buồn… (140)

Tiếng đàn ta thán nỉ non,
Đánh lên vãi cả linh hồn người nghe.
Đàn như kể chuyện tỉ tê,
Đời Sanh tả hết lúc phê lúc buồn
Kể từ làm bạn nhà buôn
Trăn tinh đồ sát, chém luôn đại bàng…
Đàn kêu thích phịch thì phang
Ai mang công chúa dưới hang lên giường…
Lý Thông bố láo đủ đường
Cũng như công chúa một phường vong ân… (150)

Tiếng đàn len lỏi khắp sân,
Vào phòng công chúa, mới mân lên người.
Lạ thay! Nàng bỗng nói cười,
Cả mừng, vua cũng bật cười như điên.
Lý Thông chưa kịp bưng tin,
Quỳnh Nga đã kể sự tình đầu đuôi.
Thạch Sanh được thả ra rồi,
Lại cùng công chúa hai người se duyên.
Lý Thông bị tước binh quyền,
Thạch Sanh thì được vua truyền ngôi cho. (160)

Thông kia tuy phạm tội to,
Nhưng Sanh nhân nghĩa tha cho về vườn.
Mẹ con họ Lý đi đường,
Thiên Lôi chẳng thứ tội, tương một quyền.
Chết đi chẳng được thành tiên,
Bọ hung chuyển kiếp, chỉ ghiền dọn phân…
Bây giờ Sanh đã yên thân,
Làm vua một cõi xa gần ngợi ca.
Chư hầu các nước nghe ra,
Mấy anh thế tử lại la rầm trời. (170)

Khi xưa cũng đã ngỏ lời,
Bao câu ong bướm chẳng mơi được nàng…
Bây giờ tiệm đã mở hàng
Cớ sao lại bán cho thằng mồ côi?
Chư hầu khỏi nói lôi thôi,
Phen này ta quyết phải ngồi lên ngai.
Thế là lũ lượt khí tài,
Vũ trang đến nách, giở bài chiến tranh.
Kéo nhau đến tận kinh thành,
Đòi Sanh ra mặt, đem hành cho vui. (180)

Sanh ra chém gió một hồi,
Lại lôi đàn gảy lựa lời thiệt hơn.
Bên tai binh sĩ lờn vờn,
Tiếng đàn gợi nhớ vợ con gia đình.
Bùi ngùi đành thuận lui binh,
Thạch Sanh lại thể hiện mình rất siêu.
Nấu cơm trong một cái niêu,
Xới bao nhiêu bát thì niêu vẫn đầy,
Chư hầu bưng bát cơm này,
Phục lăn họ Thạch lắm tài thần thông. (190)

Thế là truyện kể cũng xong,
Đời Sanh đến đấy thì không còn gì.

Lượm trên FB
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
Trang: [1]   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Phát triển bởi tuhai.com.vn