TẠM BIỆT ĐÊM RẺO CAO CUỐI CÙNG
Vượt qua bên kia dãy núi, chàng trai Mông theo tiếng sáo bạn tình, cô gái Thái xo xe vạt áo, chuẩn bị cho ngày mai xuống chợ, nơi có nụ cười sơn cước, mến khách, hiền hòa như củ quả, ngọt ngào như mật ong, đỏ như ớt, xanh như rau rừng, da diết như tiếng đàn môi, ồn ào như nồi thắng cố, sóng sánh đong đầy như bát rượu trên tay.
Tất cả những thứ ấy, sông Hồng mùa này, nắm chặt đinh ninh lời hẹn, trong cái rét thảng thốt của cuối năm hối hả, cho lo toan dừng lại, gọi mời về giữa thủ đô, cho cả một ĐÊM RẺO CAO được Tứ Hải Quán đem về giữa lòng Hà Nội.
Đã bao năm mê hoặc, người lữ khách đi về chuyến tàu tất tả cái chuyện thời gian chảy ngược, ở đâu rồi năm xưa, đếm ra đã chục năm có lẻ.
Đã quá nhiều lần, dường như không còn nhớ nữa, người đến đây, Tứ Hải Quán, với chợ vùng cao của các dân tộc ít người, cho những đôi gái trai bịn rịn chia tay để phiên sau xuống chợ, để lại thấy:
“Đến Chợ Phiên bạn mời bát rượu
Men tình ai sóng sánh mắt ai say
Ta tìm lại thuở đôi mươi, mười tám
Sức trẻ trai nào thẹn gió trăng đầy…”
Và mới đêm hôm qua thôi, hơi ấm lại về bên phiên chợ, người người kể nhau nghe chuyện Mèo Vạc giữa thủ đô, cái nhớ Khau Vai trong những ngày rét lạnh đầu mùa, lúng liếng mắt cô gái Thái xinh xinh bán Rượu bên chiếc chum e lệ, nhớ điệu Khèn, tiếng sáo Mèo du dương.
Và phía bên kia, vẫn cô gái H’Mông bán xôi má hồng như bồ quân, khoẻ mạnh, nồi Thắng cố nghi ngút, chả xiên nướng thơm lừng nơi lối vào. Đây đó vài du khách ngoại quốc say đắm với tiếng Đàn Môi, tiếng Khèn Bầu quyến rũ.
“Đến Chợ Phiên bạn mời bát Rượu
Câu hát nghiêng van vỉ giọng bạn tình
Dẫu đường xa, dẫu mỏi chồn vó ngựa
Ta tìm về nơi bạn cũ đinh ninh”
Và rồi lạc trong tiếng Pí gọi bạn, tiếng Tiêu mơ hồ, thấp thoáng trong tình yêu, niềm hân hoan tột cùng và nỗi u hoài sâu thẳm, ta gặp lại em, cô gái mặc áo Thái năm xưa, giờ đã theo chồng hái mật, trong dáng vóc nhỏ nhắn của một thời hoa đỏ, đau đáu rồi lại nhẹ nhàng đi qua, như dòng suối chảy về miền trong vắt.
“Ngày vui ngắn…bạn mời ta bát Rượu
Cõi đời này ta còn gặp lại nhau
Nguyện cầu ấy cho lòng ta nhóm lửa
Chút duyên tình mắc nợ với mắt nâu…”
Tạm biệt Đêm Rẻo Cao, lời tri ân cho một ngày hội mà đã bao năm qua Tứ Hải Quán đã đem về giữa lòng Hà Nội, giờ sắp ra đi mới thấy lòng tiếc nuối, của ký ức trong tôi và vạn người, của niềm vui và nỗi buồn lẫn lộn.
ĐÊM RẺO CAO THÁNG 12 NĂM 2011, TỨ HẢI QUÁN ƠI! XIN VẪY TAY CHÀO.
Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh
(Cho Tứ Hải Quán, cho em, những người bạn và một miền ký ức trong tôi).