Đêm rẻo cao giữa lòng Hà NộiTừ hôm cưới đến giờ, đi trăng mật về cũng là đợt sếp từ bên Đức sang làm việc. Bận tối mắt tối mũi, đi công tác liên tục. Tối muộn về đến nhà lại chăm sóc vợ và chó, chả ngẩng mặt lên được, thật chả kém gì Mị trong Vợ chồng A Phủ…
Anh em gọi điện hỏi thăm, rủ đi nhậu mà không đi được, offline Vườn Hồng cũng không đi được, cuộc sống lầm lũi thật chả khác gì “con rùa nơi xó cửa”…
Đêm rẻo cao. Tối lại bận đi đám cưới một người bạn, rồi đi lấy đồ ăn mẹ gửi từ Hải Phòng lên cho, rồi về văn phòng có chút việc, rồi anh em thân lại qua nhà sắm sửa đồ đạc cho. Rồi lại chăm sóc vợ và chó. Đến lúc ngẩng mặt lên được thì đã hơn 10h đêm. Chán hẳn. Thế này thì còn rẻo cao rẻo thấp gì nữa…
Thay quần áo ngủ rồi mà vẫn không ngủ được, đi đi lại lại, cáu gắt cả với con chó. Cũng may vợ biết ý, bảo “hay mình qua Hà Nội đi ăn khuya?”… Hai vợ chồng lấy balo cho đồ ngủ, đồ mặc mai đi làm vào và phóng xe sang Hà Nội. Chỉ muốn đi thật nhanh để sang ngồi với anh em không anh em lại về mất… Đêm đông Hà Nội, phóng xe qua cầu, đường đã vắng người đi lại, cái lạnh thật chẳng kém gì đêm đông miền sơn cước, dù có hơi thiếu chút âm u và sương mù của rừng núi…
Sang đến Tứ Hải quán, anh em đã ra về. Chỉ còn lại một vài người. Và ai cũng đã say ngất ngưởng. Tất cả đều đang trong tư thế nắm đuôi ngựa đi bắt vợ… hai. Tuy nhiên, lâu không gặp, chỉ cần nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt nhìn nhau là vợ chồng mình cũng cảm thấy vui rồi.
Gọi hai bát thắng cố, chỉ còn lại gân bò nhưng ăn vẫn ngon. Trời đêm khá lạnh càng làm tăng thêm sự ấm áp của bát thắng cố giữa lòng Hà Nội…
Rồi xôi sắn.
Bát xôi nếp nấu với sắn, trộn thịt băm, ăn thật dẻo, đậm đà và ngon miệng. Lâu rồi mình chưa được ăn bát xôi nào ngon như vậy…
Rồi rượu ngô...
Đêm đã khuya, anh em quây quần. Ai cũng say. Vậy mà vẫn còn uống được hai nậm. Mình biết anh em nán lại cùng vợ chồng mình thêm chút nữa, chứ ai cũng say rồi. Có người đến và uống từ 5h chiều đến giờ là 1h đêm rồi, làm sao không say được cơ chứ… Hình như khi say, mọi người đều biến thành em bé, mắt ai cũng long lanh, ướt ướt…
Rồi tiếng đàn ghita, kèn môi và những tiếng hát vẫn cất lên, tuy không còn “trong vắt” và “cao vút” nhưng ít ra vẫn giữ được cái thần của “hổn hển như lời của nước mây”…
Đêm nay, vợ chồng A Huy ngủ lại 66 Âu Cơ. Và anh em, vẫn có người lại tiếp tục lên đường đi uống rượu ở nơi khác. Và đêm rẻo cao vẫn chưa tàn...