Bài của ongxabeo
Vespa Hà Nội và đêm hát xẩm tại Tứ Hải quánChờ đợi mãi... thế rồi em cũng tới... (^_^)
Đêm hát xẩm tại Tứ Hải quán thật vui. Và lạ. Đã lâu lắm rồi ta không được nghe những giai điệu xẩm hay và truyền thống như vậy.
Hát dạo đường phố, bây giờ không phải không có, nhưng họ toàn hát những bài nhạc mới như "cầu vồng khuyết" (mới nghe đêm qua khi đi ăn bún ốc ở Hòe Nhai). Nhưng ở quán Tứ Hải, ta được nghe những bài xẩm thực sự, do đệ tử của nghệ nhân Hà Thị Cầu biểu diễn...
Giữa đám đông người ăn, giữa ồn ào và hỗn tạp âm thanh, tiếng hát vẫn vang lên trong vắt và day dứt... "mục hạ vô nhân"... (dưới mắt không người)... cho dù trước mặt ta là giai nhân má phấn môi đào, ta vẫn mục hạ vô nhân... đơn giản vì ta đã bị mù... "giữa rừng già ta có thấy gì đâu"... giọng hát tưởng như bất cần đời nhưng lại chứa đựng nhiều chua xót cho thân phận tật nguyền...
(hình chỉ mang tính chất minh họa)
Những giai điệu xẩm tuy buồn nhưng anh em vui thì vẫn vui... Tối nay lại là một cái cớ để anh em Vespa Hà Nội tụ tập...
Cùng nhậu và hào hứng xem màn ảo thuật khá hấp dẫn...
Những bài hát tiền chiến và bước nhảy điêu luyện của những bậc cao niên nhưng trẻ trung về mặt tâm hồn...
Để rồi thẫn thờ trong những ca khúc nhạc Trịnh, khi ta tự "ru ta ngậm ngùi"...
Để giữa bàn tiệc vui, ta chợt nhớ đến vợ ở nhà và nhận ra "vợ là ánh sáng của đời ta"...
(hai thanh niên xa vợ đang cần được giúp đỡ)
11h30 cả nhà đứng dậy ra về... nhưng tâm hồn thì trôi theo lời ca vương vấn mãi...
Và ta tự hỏi, Vespa lãng mạn hay chính con người khiến Vespa trở nên lãng mạn...