Trong giờ tiếng Trung, học vị Bạch truật cô giáo viết chữ truật thành chữ thuật.
Vị Hoài sơn, chữ Hoài viết là (sông Hoài).
Thế thì Hoài Sơn phải viết thế nào cho đúng nhỉ, và tại sao lại thế? Em vừa vợt được bài này từ Blog Khuất Lão đây:
VỀ HOÀI SƠN 懷山 Bà nói nghĩa quân bị vây trong núi, đến bữa phải ăn Củ mài. Củ mài ấy, lấy sách mà tra, có tên gọi là Hoài Sơn, còn gọi là Sơn Dược, Khoai mài, Chính Hoài. Đi chơi Hà Bắc, thấy bảo ở đấy thứ này trồng nhiều.
Gió rét về, đêm nằm nghe gió thổi u u trên ống máng, trở dậy khoác áo ra ngoài định ăn bát phở, nhìn người bán sắn lại nhớ đến Hoài Sơn, giục cho bước chân đói càng đi nhanh, trong khi đôi tay gầy sờ soạng trên thang gác:
Khi Linh Sơn lương hết mấy tuần,
Lúc Khôi Huyện quân không một đội.
(Bình Ngô Đại Cáo 平吳大誥 – Nguyễn Trãi 阮廌).
Thầy cúng ở Lạng Sơn lấy chữ Hoài 懷 đọc là Vài để chỉ Củ mài, còn gọi là Mằn Đông, người ta gọi đùa là Củ Con Trâu vậy. Xưa, ông kê cái đơn thuốc, viết Hoài Sơn là 懷山, bảo cũng là xem sách từ mấy cụ thầy cúng ấy.
Người Trung Quốc giờ đa số viết hai chữ Hoài Sơn, lấy chữ Hoài là 淮, tức chữ Hoài trong nghĩa sông Hoài, sông lớn thứ ba ở Trung Quốc sau Hoàng Hà và Dương Tử, bởi cho rằng đây là sản vật của lưu vực con sông này.
Cách hiểu ấy là một sai lầm nghiêm trọng, Củ mài phải được viết là 懷山 thay cho 淮山, thực sự là sản vật của phủ Hoài Khánh 懷慶, Tẩm (Thấm Dương) 沁陽 – Hà Nam 河南 – Trung Quốc, tương truyền là thứ Củ mài tiến vua màu tím, hình dáng nhỏ nhắn mà cứng chắc tinh khiết, nấu lâu không bở.
Cùng với Ngưu Tất 牛膝, Địa Hoàng 地黃 và Cúc Hoa 菊花, Sơn Dược 山藥 hay còn gọi là Hoài Sơn, tức Củ mài được sách cổ gọi là Tứ Đại Hoài Dược 四大懷藥, bốn thứ thuốc quý trong phủ Hoài Khánh 懷慶 xưa.
Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.