Đi đi ông!
Nhại bài “Đi đi em” của Tố Hữu
Rứa là hết ! Chiều ni ông đi mãi
Còn mong chi ngày trở lại, ông ơi !
Quên làm sao, ông hỡi, lúc chia phôi
Bởi chung cảnh, dân chúng mình nghẹn nói .
Cha đi trước bao tượng đài cao vói
Con đi sau rồi tượng cũng ê hề
Vẫn chưa thôi lời day dứt nặng nề
Hàng giây tiếng rủa nguyền trên miệng thế !
Biết không ông, nỗi lòng Un khi đó ?
Nó tơi bời, đau đớn lắm, ông ơi !
Bàn chân ông còn luyến tiếc không rời
bởi chưa kịp bàn giao Un Cu Nhóc .
Những đêm tối, ông viết bài Un học
Cho Un con bỗng chốc hóa thiên tài
Nơi biết bao bổng lộc với lâu đài
Ông đã trút vào lòng Un tất cả !
Un ngoái cổ nhìn ông, Un chỉ trả
Thầm cho nhau đôi mắt ướt ly sầu !
Biết làm sao, ông hỡi, nói cùng nhau ?
Tiếng chửi mắng vẫn phun hoài, nhục nhã !
Thì ông hỡi, đi đi, đừng tiếc nữa
Tiếc làm chi, nấn ná chỉ thêm phiền !
Đi đi ông, can đảm bước chân lên
Để dân khổ ai bảo không tội lỗi !
Un có hiểu bạc vàng chất đầy núi
Càng dày thêm uất hận của lòng dân
Lo đi Un, đào thêm mấy đường hầm
Mầm hận ấy, trong TTTg xương ống máu
Để mai mốt Un có đường đào tẩu
Thì hôm nay Un phải tính bài chuồn
(quê choa)