.....Năm tàng là những cơ quan ẩn khuất ở bên trong, nhưng tiếng nói và sắc mặt đôi phen vẫn phát hiện ra bên ngoài.
Phàm người trung thịnh, Tàng mãn, do khí thắng mà lại bị thương về sự "khủng" (thuộc thận), nghe tiếng nói văng vẳng như người ở trong nhà nói "vọng" ra; đó là trung khí bị thấp khí xâm lấn.
Nếu giọng nói nhè nhẹ, nói vài tiếng cách quãng lúc lâu rồi mới lại nói tiếp...đó là mắc chứng đoạt khí (khí bị hao mất).
Bệnh nhân tung bỏ chăn, lật bỏ áo, nói năng càn bậy, không kể gì người thân hay sơ...đó là thần minh (tức thần khí của năm Tàng) bị rối loạn.
Đại tiện bất cấm là do tỳ vị đã bại; tiểu tiện bất cấm là do bàng quang đã suy. Hai cơ quan đó giữ lại được thì sống, không giữ lại được thì chết.
Con người cường kiện là nhờ ở năm Tàng. Đầu là một cái kho để chứa thần khí của năm Tàng. Nếu bệnh nhân đầu lệch đi, mắt lõm vào, đó là tinh thần sắp bị mất.
Vai với lưng là phủ của bộ phận hung (TTTg ngực, ức). Nếu bệnh nhân lưng gù xuống, vai lệch đi, đó là bộ phận hung đã bị hỏng.
Yêu (chỗ ngang thắt lưng), nó là phủ của thận. Nếu bệnh nhân không uốn đi lật lại được, đó là thận sắp hỏng.
Đầu gối, là phủ của cân. Nếu bệnh nhân không co vào duỗi ra được, lúc đi thì cứ phải lom khom...đó là cân sắp bị bại.
Cót (xương) là phủ của tủy. Nếu bệnh nhân không đứng lâu được, hoặc đi thì lảo đảo... Đó là xương sắp bị bại. Vậy con người được phủ khí mạnh thì sống, trái lại, nếu mất thì chết.