Ru_noong
|
|
« Trả lời #47 vào lúc: Tháng Hai 16, 2009, 09:08:05 AM » |
|
Trưa hôm qua có dịp được uống rượu cùng Tuhaibajai và khuất lão. Nhân lúc cao hứng các bác có đề cập đến chuyện uống rượu, nâng tầm lên thành ẨM GIẢ. Trong chữ Hán thì chữ giả này rất đặc biệt, kiến thức hạn hẹp của tôi chỉ may ra hiểu lơ mơ nay nhờ khất lão giảng hộ.
Nay sưu tầm được mẩu chuyện kể về các ẩm giả xin hầu chuyện các pác.
Ẩm gỉa nổi danh thời xưa của Trung Hoa là Lưu Linh, đời Tấn. Để khen những tay sâu rược thời sau người ta bảo đúng là đệ tử của Lưu Linh. Một lần, lúc tửu nhập, người lư Linh nổi hứng ca tụng cái đức uống rượu của mình bằng những câu đầy thống khoái:
"Có một đại nhân lấy trời đất làm một buổi, lấy muôn năm làm một chốc, lấy mặt trời, mặt trăng làm cửa, làm ngõ; lấy thiên hạ làm sân, làm đường. Đi không thấy vết xe, ở không có nhà cửa. Trời là màn, đất là chiếu, ý nuốn thế nào thì thế. Ở thì nâng chén cầm bầu. Đi thì vác chai, xách nậm. Lúc nào cũng chỉ có việc rượu chè, không còn biết đến việc gì nữa..." (Lưu Linh, Tửu Đức Tụng).
Ẩm giả nổi danh thứ hai, cũng của Trung Hoa là Lý Bạch, đời Đường. Cái đức mê rượu của họ Lý cũng vào hạng vô địch. Có rượu ngon là phải uống; đông vui thì quần ẩm, mà không có ai thì độc ẩm, hai người thì đối ẩm, mà không có ai thì độc ẩm. Lúc đông thì hô hoán, nào là:
"Cổ lai thánh hiển giai tịch mịch, Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh..." (Lý Bạch, Tương Tiến Tửu)
(Xưa nay thánh hiền ưa tịch mịch, Chỉ có các ẩm giả để lại kỳ danh...)
Nào là:
"Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, Hô nhi tương suất hoán mỹ tửu (Lý bạch, Tương Tiến Tửu)
(Nào ngựa năm sắc, nào áo cừu ngàn vàng, Hãy gọi tiểu đồng đổi quách lấy rượu ngon)
Lúc có một mình thì sách nậm ra nồi dưới giàn hoa, uống một mình, lấy bóng làm bạn, Lấy trăng làm khách:
"Hoa gian nhất hồ tửu, Độc chước vô tương thân, Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân..."
(Lý Bạch, Nguyệt hạ Độc Chước)
("Dưới hoa một hồ rượu, Tự rót một mình ta Nâng ly mời trăng sáng, Với ảnh hóa thành ba..."
Tửu lượng của họ Lý khiến kẻ đồng thời vời ông ta cũng phải né. Trịnh Cốc đã ca tụng:
"Hà sự văn tinh dữ tửu tinh, Nhất thời chung tại Lý tiên sinh, Cao ngâm đại trước tam thiên thủ, Lưu dữ nhân gian bạn nguyệt minh." (Trịnh Cốc)
("Hà cớ văn tinh với tửu tinh Đồng thời tụ ở Lý tiên sinh Ngâm vang kiệt tác ba ngàn bản Lưu lại nhân gian với nguỵệt minh."
Và Lý Bạch đã chết trong lúc say. Giai thoại kể rằng khi đang uống rượu một mình trên thuyền, ngà ngà say, nhìn bóng trăng ở lòng sông, họ Lý nhảy xuống tính ôm vào lòng, rồi đi luôn!
Ẩm giả của ta nổi danh thời trước phải kể Tản Đà. Nhà thơ của núi Tản sông Đà, mười ba năm lê gót Bắc, Nam, tới đâu cũng mang sẵn một bụng thơ:
"Trời sinh ra Bác Tản Đà. Nửa đời Nam, Bắc Tây, Đông, Bạn bè xum hợp vợ chồng biệt ly, Túi thơ đeo khắp ba kỳ..."
(Tản Đà thú ăn chơi)
Tới đâu cũng có người đón rước, nhưng số phận không khá, nên nhà thơ ở đâu cũng chỉ làm thơ viết báo được ít lâu là lại rã đám. Tản Đà của ta cũng như Lý Bạch của Tầu, lúc phấn chí lại "trốn" vào rượu, và lấy thơ giải sầu: "...Thương ai cho bận lòng đây? Cho vơi hũ rượu cho đầy túi thơ! Cảnh đời gió gió mưa mưa, Buồn trông, ta phải say sưa đỡ buồn. Rượu say thơ lại khơi nguồn, Nên thơ, rượu cũng thêm ngon giọng tình. Rượu thơ mình lại với mình, Khi say quên cả cái hình phù du. Trăm năm thơ túi rượu vò, Ngàn năm thi sĩ tửu đồ là ai?" (Tản Đà, Thơ Rượu) Càng thất bại trên đường đời, oái oăm thay càng nổi danh, nhà thơ chỉ còn quẩn quanh với thơ và rượu:
"Trời đất sinh ta rượu với thơ, Không thơ không rượu sống sống như thừa..."
(Tản Đà, Ngày Xuân thơ Rượu)
|