Haha, xin được đóng góp 1 bài tôi đã viết khá lâu trong blog.
http://vn.myblog.yahoo.com/inanobot/article?mid=8Thơ là nghệ thuật, vậy tiếng chửi trong thơ phải mang tính nghệ thuật. Tục có thể là chửi, nhưng chửi chưa hẳn đã là tục. Vậy "chửi" và "tục", phải phân định cho rõ. Chửi sao phải thật nhẹ nhàng, thật đẹp đẽ, nhưng ẩn ý thật thâm độc, phải khiến cho người ngoài biết mà cười, người trong đọc mà vui. Chửi cũng có nhiều kiểu, chửi bậy, chửi té tát te tua, chửi lấn át, chửi úp, chửi chó mắng mèo, chửi đay nghiến, chửi đổng, chửi nhạt, chửi chùm, chửi đời v.v... Nhiều khi người ta dùng cả loại thơ Đường theo lối thuận - nghịch để chửi, đọc xuôi thì tưởng rằng khen, đọc ngược hóa ra lại là chê. Tuy nhiên thuận - nghịch thì hiếm người làm được cho đẹp, cho nhẹ. Có lần Thiên Lữ vào diễn đàn nọ, bị mod Hoa Trần hống hách xóa bài rồi gây khó dễ chỉ vì mình làm vài bài thơ chửi. Trong lúc này mình không thể chửi thẳng được đành viết một bài làm hòa thế này...
Hoa mọc ngả đường... nhớ cố nhân
Đất xanh cỏ mịn bóng chiều xuân
Đêm mê bát ngát vầng trăng mảnh
Sớm tỏa đưa hương thắm vãn tuần
Mây đỗi xiêu lòng quên chẳng lượn
Gió còn lưu luyến nỗi bâng khuâng
Người dưng cũng quý loài hoa dại
Lẳng lặng ven đường khéo níu chân...
Nếu ai tinh ý thì biết ngay mình ám chỉ Hoa Trần là hạng người thế nào. Nhưng cô ta khi được tặng bài này thì lại tỏ vẻ rất tâm đắc, cởi mở. Và từ đó trở đi mình viết thơ chửi te tua trong diễn đàn mà ả chẳng nói gì. Dưới đây là một số bài thơ chửi Thiên Lữ ta từng viết...
Bè nọ bè nao cũng vậy a...
Xướng lên xướng xuống xướng ê à...
Hay chiêng hay tiếng hay chi điệu
Khéo mõ khéo kèn khéo vụng ca
Nhan nhản bồng bay nhàn dẻo diễn
Vui tai nghe ới cả tên cha
Nao nghê nao ngớp nao rưng rức
Thì thú thì thầy thì thướt tha...
Thơ viết nhìn đời, ta tặng ta
Chửi người, chửi chó, chửi nhành hoa
Thật thâm, thật xót, thật cay đắng
Nhưng nhẹ, nhưng hờ, nhưng xuýt xoa
Không tục, không thô, không giáo mác
Mà thanh, mà giản, mà cao xa
Chửi sao người đọc không sao hiểu
Khỏi mất lòng nhau, ấy mới là...
(bài này từng bị mod Hoa Trần sửa câu cuối thành "Khỏi mất lòng nhau, thắm tình nhà", sai niêm luật thật ngớ ngẩn)
Rượu, thơ: xuống tục lại lên tiên
Đời: kẻ thành nhân, kẻ dại điên
Quân tử: chơi thơ ham nhạt nhẽo
Hâm hâm: nói chuyện cũng luyên thuyên
Chính nhân: than thở ngàn non rộng
Tiểu tử: nằm lo chợ hết phiên
"Nhơn bất khả lưu danh bách thế
Diệc đương di xứu uế vạn niên"
Khen ai khéo cất túp lều tranh
Móng cát, cột tre, mái rách bành
Thoáng cửa tứ phương cho gió lộng
Đường ra ngõ cụt dễ loanh quanh
Giàn kìa bút ngọc cùng nghiên cạn
Đây cả phản trên với chiếu manh
Cất khéo chòi xinh mai mốt đổ
Chẳng thà ngồi tựa gốc đa xanh
Mình từng viết rất nhiều thơ chửi từ chửi thẳng, té tát đến chửi đổng, loại nào cũng có. Chỉ xin nêu ra một vài ví dụ nhỏ. Bài viết này không phải tự mình muốn viết, nhưng có một người bạn yêu cầu chia xẻ.
Thiên Lữ.