Qua một chợ rau, lấp xấp lao xao rất nhiều loại rau.
Có cây rau dài, lẻ loi trong thùng, gọi là cây rau muống.
Cây rau muống không mặn mà bằng bạc hà nấu canh chua.
Rau đâu dám khoe màu cùng nàng Giá vàng tươi.
Và không có hương thơm như là Ngò, Quế trong vườn.
Nhưng rau muống chẻ nhỏ chỉ để ăn với bún riêu...
Xưa thật là xưa nhớ mấy cho vừa nhớ mẹ kể ru con.
Chốn xưa kinh thành có ông vua già, mà ham mê gái.
Bao mỹ nữ cung tần chẳng làm vừa lòng quân vương.
Vua mong kiếm cho mình một nàng tuyệt thế mỹ nhân.
Truyền cho khắp nhân gian đem người đẹp đến dâng ngài.
Nhưng không sao kiếm được một người như vua ước mong.
Cho nên vào một đêm khi trời rét thật lạnh lùng.
Vua đang ngồi ngự hoa viên, trên trời bổng xuất hiện một người.
Một nàng tiên nguy nga giáng trần.
Do loài cua tu lâu năm hóa phép biến ra.
Say sưa chuyện tình duyên cho tận đến sáng hôm sau.
Vua giật mình tỉnh cơn mê, nhưng chẳng thấy tiên đâu.
Tiên đã hiện nguyên hình thành cái cua đen xì.
Đang đói Vua bắt cua sai nấu liền tô bún riêu.
Ăn rồi thì vua mới biết tiên kia chính là nàng tiên cua.
Xót thương thân nàng, ốm tương tư nàng, rồi sau vua chết.
Khi vua chết thân vàng liền mọc thành một loại rau.
Rau mong kiếm cua nọ nên thường mọc về phía bờ ao.
Và dân chúng mong sao cho vua gặp được cái cua nọ.
Nên đem rau muống chẻ nhỏ bỏ vào tô bún riêu./.