Khuatlao7627/6/2010
Ngũ Trang Quán, Nguyên Tiên đòi thuốc,
Đồ Sơn Trại, Hành Giả lập công
Lại nói chuyện bốn thầy trò Tam Tạng chạy đến chân núi Kính Phủ thì dừng chân. Khi ấy, Tam Tạng mới nói:
- Các đồ đệ ơi, trời đã sáng bảnh rồi, thầy trò ta hãy dựa cây mà nghỉ.
Đoạn xuống ngựa dựa vào cây tùng, Bát Giới, Sa Tăng đặt lưng đã ngáy như sấm động, duy có Hành Giả thì nhảy tót lên cây.
Trong khi ấy Trấn Nguyên Đại Tiên nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn giảng xong về Hỗn Nguyên Đạo Quả liền đằng vân giá vũ về Ngũ Trang Quán, về đến nơi thấy cửa mở tứ tung, đèn hương nguội lạnh, chỉ thấy hai tên tiểu đồng ngủ li bi, hỏi ra thì biết chuyện Hành Giả trộm Nhân Sâm chạy trốn, bèn cùng đồ đệ sắm sửa dây roi, nhất tề đuổi theo thầy trò xứ Đông Thổ.
Đi được hơn một ngàn dặm, bỗng trong vòng mây khói, thấy Minh Nguyệt Thanh Phong hô lớn rằng Tam Tạng đang ngồi dựa cây tùng bên vách núi, bấy giờ Trấn Nguyên Đại Tiên mới rùng mình hóa ra một tay đạo sĩ tiên phong đạo cốt, tay cầm roi hươu phất chủ đến trước mặt Tam Tạng mà rằng:
- Xin chào sư thầy.
Tam Tạng lúc ấy mắt nhắm mắt mở, đưa tay thi lễ, đạo sĩ lại hỏi tiếp:
- Chẳng hay thầy trò thầy tự đâu tới đây?
Tam Tạng nói:
- Tôi từ chốn Đông Thổ Đại Đường vâng chiếu chỉ sang Tây Trúc thỉnh kinh.
Đạo sĩ giả bộ kinh hãi mà rằng:
- Thế vậy trên đường chẳng hay có ghé bộ qua Ngũ Trang Quán, am Vạn Thọ chúng tôi chăng?
Tang Tạng cả kinh, đánh trốn lảng, Hành Giả cướp lời:
- Không biết, không biết, chúng tôi xưa nay cứ đi thẳng mà.
Đạo sĩ ngó sang Hành Giả, cả cười:
- Con khỉ xấu xa kia, sao giấu được ta, mi đến am Vạn Thọ ta, ăn trộm trái cấm đã đành, lại giở trò đánh đổ cây, mau mau đền lại cho ta.
Hành Giả nghe thấy thế nổi xung, vung gậy Như Ý múa tít, đạo sĩ liền nhảy lên không trung, giơ phất chủ đánh nhau qua lại một hồi, đoạn rũ tay áo một cái, thu cả bốn thầy trò Đường Tăng về am trị tội.
Khi ấy về am, chỉ thấy Hành Giả nằng nặc chịu tội thay cho thầy, Trấn Nguyên Đại Tiên buột lời khen:
- Con yêu hầu này tuy là phường gian xảo, nhưng âu cũng có hiếu nghĩa với thầy.
Đoạn sai đồ đệ áo đen đè ra lấy roi rồng đánh đập một hồi rồi ai nấy đèn đuốc về phòng ngủ.
Đêm khuya ấy cả am Vạn Thọ ai nấy ngủ hết, Hành Giả liền hà hơi cởi trói, trước cho thầy, sau cho Sa Tăng, Bát Giới, dắt ngựa gánh đồ, ra cửa sau mà trốn thẳng, mải miết đến tận sáng mới nghỉ.
Sáng hôm sau, Trấn Nguyên Đại Tiên trở dậy, thấy sự thể liền đằng vân ngó xuống, thấy bốn thầy trò Tam Tạng lại đi về hướng Tây, bèn kêu lớn:
- Tôn Hành Giả kia chạy đi đâu cho thoát, mau về đền cây nhân sâm cho ta.
Bát Giới kinh hãi, kêu lớn:
- Ối trời chủ nợ lại đến kìa!
Tôn Hành Giả bấy giờ nói:
- Sư phụ nghe tôi gói hai chữ từ bi lại, để anh em tôi hóa kiếp cho tên đạo sĩ này rồi sang Tây Phương cũng không muộn.
Tam Tạng lập cập chưa biết ra sao thì ba anh em đã nhất tề vây đánh.
Trấn Nguyên Tiên hét to lên một tiếng, đưa phất chủ ra đỡ, rồi lại giũ tay áo, bắt bốn thầy trò về như trước, đến am bắt Tam Tạng buộc gốc hoè, Bát Giới, Sa Tăng ra cây đại thọ, còn Hành Giả thì trói chặt ở cây cau, đoạn sai đồ đệ nấu nồi dầu sôi lớn, quyết đun Hành Giả hòng báo thù cho cây nhân sâm. Lúc ấy chỉ thấy mấy chục người mới khiêng nổi Hành Giả, quăng y vào cái chảo đánh xoạch, dầu mỡ bắn tung toé, sôi sùng sục trên mặt các tiên đồng, khói lửa mù mịt, bấy giờ bỗng có tiếng hô lớn:
- Thủng chảo rồi!
Khi ấy thấy Tôn Hành Giả đứng trên không trung, cười nói với Trấn Nguyên Đại Tiên:
- Mi đừng hòng giở bài tiểu nhân bỉ ổi này!
Ai nấy cả kinh nhìn vào chảo chỉ thấy lửa cháy bùng bùng, trơ chọi một cây gỗ to đâm thủng chảo. Trấn Nguyên Đại Tiên cả giận, mắng lớn:
- Con yêu hầu thối tha kia, sao nỡ làm thủng chảo của ta?
Khi ấy Trấn Nguyên Đại Tiên mới nhảy lên mây nắm tay Tôn Hành Giả mà rằng:
- Ta thừa biết ngươi thần thông quảng đại, lại cũng biết sự tích trước của mi, nhưng vì mi quá vô lễ, nên quyết không tha, nhưng xét ngươi cũng là tay thật thà hiếu nghĩa, nay chỉ cần nếu người tìm được kế cứu được cây thì chuyện cũ coi như bỏ, ta với ngươi kết thành anh em.
Tôn Hành Giả cả mừng, nói:
- Thì ông hãy thả đi, họ Tôn ta từ trước đến nay chưa hề thất tín bao giờ!
Lại nói Tam Tạng được thả ra, liền hỏi Tôn Hành Giả rằng:
- Chỉ vì mi ngông cuồng thái quá mà làm khổ ta, nay lại bốc phét vô chừng, liệu có cách gì cứu cây thần sống lại?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Đất trời TTTg lộng, đi tìm kẻ Thánh chắc sẽ kiếm đặng thuốc cải tử hoàn sinh.
Tam Tạng hỏi:
- Ngươi đi mấy độ sẽ về?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Nội ba ngày sẽ về đến.
Tam Tạng nói:
- Vậy thì sẽ y lời hẹn, nếu quá bữa thì niệm chú tức thì.
Tôn Hành Giả vâng lời, đoạn, đạp mây phút chốc bay mất.
Bấy giờ Hành Giả qua đường biên giới Bắc Việt, gặp anh em Ba Giai – Tú Xuất đang ghẹo mấy thôn nữ tắm, bèn đỗ mây xuống mà rằng:
- Chào hai chú em. Lâu lắm không gặp.
Ba Giai – Tú Xuất nhác thấy bóng Hành Giả từ xa, quên cả ghẹo gái, chạy tới vái tạ mà hỏi rằng:
- Chẳng hay đại thánh đến đây có chuyện gì?
Hành Giả cười nhạt:
- Chả có chuyện gì. Chỉ là do ta đánh đổ cây nhân sâm của Trấn Nguyên Đại Tiên mà thôi.
Ba Giai – Tú Xuất nghe nói cả kinh:
- Hai đứa nhỏ mọn chúng em tuy từ bé chỉ biết cắm mặt vào đít con trâu, nhưng cũng hiểu trong vòng trời đất Nhân Sâm ở Ngũ Trang Quán là thứ tuyệt thảo, thật vô giá nhường nào, vậy sao thầy lại cả gan đánh đổ thứ đấy ở trên đời?
Tôn Hành Giả thuật chuyện rồi nói:
- Thế vậy ta mới đi khắp nơi, xem có thuốc gì giúp thử, làm cho cây nhân sâm sống lại thời có thể cứu mạng thầy và hai đứa em hư.
Khi ấy chỉ thấy Ba Giai – Tú Xuất suy nghĩ rất lung, hồi lâu sẽ sàng nói:
- Xin đại thánh đừng sợ, nay chỉ còn cách đến Tứ Hải Quán của Tiểu Huỳnh Tiên Ông, cầu cho được thứ rượu Phục Thần may mới có cơ cứu được.
Tôn Hành Giả buồn rầu:
- Thế thì thật tốt quá, nhưng ngặt vì từ đây đến Tứ Hải Quán xa xôi, lại nghe nói chủ nhân lại thường vân du đây đó, còn thầy tôi lại độ lượng hẹp hòi, chỉ cho ba ngày, nếu quá thì lại niệm Cẩn Cô Nhi chú.
Bấy giờ Ba Gia – Tú Xuất mới trỏ vào bụng mình mà nói:
- Thôi, xin đại thánh chớ lo, tuy thầy ngài phẩm lớn, nhưng hồi còn ở chùa Am Cửa Bắc cũng là chỗ qua lại. Để anh em tôi đến Ngũ Trang Quán trước thăm Trấn Nguyên Đại Tiên, sau xin đem vốn liếng chuyện cười ngồi kể xoa dịu, cầm chân thầy Tam Tạng cho đại thánh, xin đừng niệm chú Cẩn Cô. Đến chừng nào đại thánh tìm thuốc đặng về, thì chúng tôi mới đà hết chuyện.
Tôn Hành Giả lúc ấy cả mừng nói rằng:
- Được như thế thì tốt quá rồi!
Đoạn từ giã mà đi, qua Hoàn Kiếm trong như kính đài, qua Thê Húc đỏ như tôm luộc, đến Tây Hồ lãng đãng Dâm Đàm, phút chốc đã nhìn thấy dòng sông Hồng đỏ quạch.
Lại nói khi ấy Hành Giả đáp mây qua chợ Tứ Liên, thăm hỏi hồi lâu trong khung cảnh sầm uất, kẻ áo nâu vác cuốc, người búi tó thuốc lào, trai xoạc cẳng đá cầu, gái éo le vén váy, tựa thể như trong tranh Hàng Trống, Đông Hồ, mãi mới lọt vào nơi động kín, cánh cổng gỗ khép hờ đề tên bằng triện ngạch: TỨ HẢI QUÁN.
Bấy giờ Hành Giả nhìn thấy một nếp nhà gianh ba gian hai chái, mấy tiểu đồng lúi húi chơi Ô Ăn Quan, vài tráng đinh vây quanh mộc nhân như đèn cù, bèn tiến đến một lão ông râu tóc rậm rì ngồi cạnh cái chum, tay cầm chiếc bánh men to cỡ cái mặt nạ mà cất lời hỏi:
- Chằng hay lão huynh Tiểu Huỳnh Tiên Ông có phải?
Lúc ấy chỉ thấy lão ông quay ra, ồ lên một tiếng đáp lễ:
- Trời ơi đại thánh đến cửa, đại thánh đến cửa. Tôi là Thạch Dũng Tiên Ông ở núi Báo Cô, không phải Tiểu Huỳnh Tiên Ông.
Rồi lại lắc đầu tiếp mà rằng:
- Thế là từ lâu trong hội Bàn Đào đã gặp, nay thấm thoắt đã nghìn năm, chỉ tiếc là Tiểu Huỳnh Tiên Ông đi Đồ Sơn hái thuốc chưa về, tôi qua đây chơi đợi đã hai ngày mà chưa gặp. Chẳng hay đại thánh đến đây có chuyện gì.
Hành Giả lại đem chuyện một hồi ra thuật, bỗng thấy Thạch Dũng Tiên Ông khà lên một tiếng:
- Đại thánh đến đây là đúng cửa rồi, ngặt vì Tiểu Huỳnh Tiên Ông đi vắng, vả lại rượu Phục Thần là thức quý, tất sẽ cần cầu chủ nhân. Nay đại thánh mau mau đến chốn Đồ Sơn cho kịp việc.
Bấy giờ Hành Giả cả mừng, đề lên vách bốn câu của Giả Đảo:
Tùng hạ vấn đồng tử,
Ngôn sư thái dược khứ.
Chỉ tại thử sơn trung,
Vân thâm bất tri xứ!
(Dưới thông hỏi chú tiểu đồng,
Thưa: Thầy hái thuốc nên không có nhà,
Quanh quanh trong núi đâu ta,
Mây che khuất lấp biết là chỗ nao.)
Đoạn vái tạ Thạch Dũng Tiên Ông mà đi mất.
Khi ấy Hành Giả bay đến Đồ Sơn, vào thẳng bãi 02 nhà nghỉ san sát, đáp xuống bãi cát mịn dày đặc bàng, phi lao, vòng qua đồi thông thì thấy một đám đàn ca sáo nhị chừng trên dưới trăm người, ở giữa trông chừng một người tiên phong đạo cốt, râu ba chòm, lông mày rậm, nhác thấy Hành Giả bước tới liền cất tiếng hỏi:
- Chẳng hay đại thánh cất công đến đây có chuyện gì?
Tôn Hành giả liền tay bắt mặt mừng mà bạch hết một lượt, đoạn nói:
- Chẳng hay Tiểu Huỳnh Tiên Ông có phép lạ gì chăng?
Khi ấy Tiểu Huỳnh Tiên Ông mới hồ hởi:
- Sao đại thánh không đến ta cho sớm, để phải ra chốn trùng dương này vất vả làm sao. Nay ta có bình Phục Thần một ngàn năm tuổi, chính thị trị đá khô cũng còn sống lại.
Tôn Hành Giả mừng rỡ hỏi:
- Bấy nay chẳng hay Tiểu Huỳnh Tiên Ông đã cứu sống cây nào chưa?
Tiểu Huỳnh Tiên Ông nói:
- Mới rồi từng khiến một hạt thóc một ngàn năm tuổi lại nảy mầm.
Tôn Hành Giả cả mừng:
- Vậy thì đại cát rồi.
Bèn cùng Tiểu Huỳnh Tiên Ông đằng vân như chớp, thoắt cái đã quay về Ngũ Trang Quán.
Lại nói Trấn Nguyên Tiên lúc ấy đang nghe Ba Gia – Tú Xuất kể đến đoạn ngã ba xảy thấy Hành Giả từ trên mấy đáp xuống mà nói rằng:
- Có Tiểu Huỳnh Tiên Ông tới.
Khi ấy mấy người nghe nói vội vã xỏ hài tiếp nghênh, đoạn cùng nhau thi lễ, tất tả ra vườn cứu cây cho cập việc.
Lạ thay rượu Phục Thần tưới đến đâu, cây nhân sâm lại cành lá sum xuê, lại vẻ ngọc ngà như cũ, trái ngọt long lanh.
Trấn Nguyên Tiên cả mừng, cho lập bàn Trời Đất, truyền hái qủa nhân sâm đãi khách phương xa. Có bài thơ rằng:
Âm Dương liền một khối,
Sinh trong Trời Đất này,
Nhân Sâm chân quý vật,
Phục Thần ấy rượu hay.
Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Viết nhân một chiều hè tháng sáu – NXB Tứ Hải Quán năm 2010).