Sau bao nhiêu năm gặp lại, bây giờ cô gái ấy đã là một tiến sỹ khoa học (ngành toán lý thuyết), cái đáng nói là Đinh Hoàng Anh vẫn giữ trọn vẹn tấm lòng yêu thơ, yêu nghệ thuật. Bây giờ, thơ Đinh Hoàng Anh vẫn giữ được vẻ đẹp thủa trước tuy có hơi nhiều sầu muộn. Cái buồn kia hơi gần với cái buồn của các cánh rừng Nga lúc đã vào thu.
Con đò
Ai chở đò đầy nghiêng nghiêng trên sóng Vạt chiều vàng xuôi những hàng tơ mỏng Một cánh chim rơi, lấp về bên sông Ai đưa người đi về trong mênh mông
Đò như mũi kim mạng dần vết rách Hai bờ cuộc đời, hai bờ xa cách Đò mang nắng về cập bến cho mau Đò đón mơ về cho người gần nhau
Em nhìn cầu vồng bắc sang bên ấy Đò khuất vào mây lòng em biết vậy Bên này quá khứ, bên kia mộng mơ Lá buồm đã rách đò xa không chờ
Bao nhiêu lứa đôi đò này từng chở Bao nhiêu cuộc đời nối dòng thương nhớ Còn em với gió đò đi sao đành Đò làm sao chở em về bên anh...
Giếng và sao Xin ngày đi nhanh lên, xin đêm về mau lên Xin ánh trăng đừng soi, xin mây đừng che kín Để một vì sao, một vì sao bay đến một vì sao thôi... giếng nhỏ vẫn đợi chờ
Giếng trong như bầu trời, giếng hiền như cơn mơ Vòng sóng nhỏ mà âm vang lời biển cả Vòng sóng mang tiếng dòng sông reo vỗ Đón vì sao rơi xuống mỗi đêm về
Suốt ngày dài, dưới mặt trời nóng bỏng sao đi Để về đây âm thầm cùng giếng nhỏ Để nhìn nhau thôi mà xa nhau muôn thuở Qua trời đêm thăm thẳm khôn cùng
Ôi! Giếng giận mình không có cái mênh mông của biển, để gào lên giận dữ Giếng giận mình không tuôn chảy như sông để gầm thét cho quên đi nỗi nhớ
Xin đêm đừng vội đi cho lời sao dang dở Như giọt lệ buồn rơi xuống giữa trời xanh Xin gió đừng vội lay cho hình sao tan vỡ dù chỉ là mơ thôi nơi đáy giếng trong lành...
Xin giếng suốt đời trong, như niềm mơ tha thiết dịu dàng Dù đi qua ngàn trời, đêm đêm sao trở lại Dù chẳng được gần nhau qua muôn trùng tê tái Và chỉ nỗi lặng im nghẹn ngào.... nói ngàn lời chung thủy của tình yêu
Bài thơ đã được nhà thơ Phạm Tiến Duật giới thiệu trong tạp chí "Diễn đàn văn nghệ". Nốt nhạc lìa cành Sao có thể chỉ một câu lỡ nhịp Mà bài ca chìm về phía bên kia Nơi bóng tối trải dáng nằm chết lịm Chân trời run nét cắt phút chia lìa
Bình minh khẽ nhón chân rời mặt đất Và ngàn sao khép mắt trước bầu trời Câu hát ở lại trong triền triền sương lạnh Dưới nắng về tan tác dáng mây rơi
Sao có thể chỉ một câu lẻ bạn Không còn ai nâng dòng nhạc tới vô cùng Dẫu hoa lá xuân cười xanh xao xác Thiếu một dòng hương rịn cánh vàng rung
Sao có thể? Vì đâu? Sao có thể? Phút giây này trùm lấp cả vô biên Lỡ một nhịp, nốt nhạc lìa gãy cánh Và mùa đi rách nắng giữa hai miền
Ngàn mắt ngàn tay Tay nào đỡ cây tay nào rẽ gió Tay nào hong khô mắt đêm vò võ Tay nào rắc mưa dịu ướt mi trời Tay nào tha thẩn nhặt mùa rụng rơi
Ngàn tay ngàn nỗi niềm em bủa lưới Tay nào chết đi tay nào sống lại Tay nào chẻ nắng tay nào ươm cành Tay nào héo lả tay nào hồi sinh
Ngàn mắt em theo từng tay bên anh Cõi đất tàn khô cõi trời măng sữa Cỏ độc gió thiêng rừng hoang bỏng nhựa Mắt nào em thức mắt nào em ngủ Mắt nào em khóc mắt nào em cười Mắt nào chao nghiêng sang cõi ngậm ngùi Một ngàn thân phận cũng thành chơi vơi...
Tay em rẽ gió mắt em mở trời Ôm ta ôm mình, ôm muôn kiếp người Còn lại một mắt canh chừng năm tháng Giây phút thoáng trôi tay buồn lẻ bạn Đành là một ngàn giọt lệ dưới mi Đành là một ngàn vết chai phẳng lì Giấu kín nỗi đau che nghiêng buồn tủi
Cõi đất bất kham cõi trời vô tội Ngàn tay em ngó ngàn mắt em đau Cho trời ngả bóng cho đất tựa đầu Còn lại một mắt dõi về sinh tử Còn lại một tay nặn thầm dòng sữa Cõi nào quay về cõi nào sinh sôi...
Số không Những số không màu trắng những số không màu đen Tụ hội về đây, quanh nàng thơ mong manh như khói “Vòng khăn tang như số không” -có một thời ông nói Những vòng hương co quắp mình, những số không cô đơn
Những giọt lệ màu đen ở lại với trần gian Những giọt lệ màu trắng bay vào mây trắng Sáu mươi bảy que nhang nhỏ từng giọt cô đơn thầm lặng Tiễn nàng thơ tựa khói mong manh bay về chốn yên bình
ở nơi không lửa đạn ở nơi không vàng son Nơi những vần thơ không diệt không sinh Có lẽ ông sẽ mỉm cười thanh thản
Số không cuối cùng là bầu trời tỏa sáng Nơi nàng thơ về trong mênh mang cùng tận an vui....
Trở về Ước mơ cạn ngọn đèn cháy đen sợi bấc Ngõ nhỏ sương bơi miên man che mờ tường rêu
Sương bay đưa bước chân về năm tháng ngược chiều Còn lại căn nhà Còn lại mái đình Còn lại chiếc cầu ngày xưa đứt đoạn Chỉ có mái tóc bạc như cuống rạ chiều sương bời bời đồng khô xơ xác Người trở về đây, mà năm tháng bỏ đi đâu...
Mấy chục vòng quay vần vụ bão giông nắng đốt khô từng sợi tóc bợt màu Xa rồi oán ân Xa rồi ước mơ Xa rồi bước chân hồi hộp canh khuya tiếng chó sủa xé đêm gọi người bỏ xứ Trả rồi tình xưa trĩu nợ Trả rồi gió buốt đầm vai Người trở về đây, còn tuổi trẻ lạc loài Rơi từng mảnh cuối trời xa bầm đỏ Trả rồi sương loang lấp ngõ Trả rồi trăng đọng cỏ bay Chút nghĩa quê hương là một nén nhang gầy Người sống có về không, người chết rơi nước mắt!
Ước mơ cạn ngọn đèn cháy đen sợi bấc Ngõ nhỏ sương bơi miên man trăng nhòa người đi.
Vết thương Này là tóc em, cho anh băng bó Này là ngực em, cho anh tựa đầu Này là tim em, những dòng lệ đỏ Anh dùng làm thuốc... Cho vơi nỗi đau
Này là tay em, cho anh làm gối Này là vai em, cho anh tựa lưng Này là môi em... cho tan cơn mỏi Bao nhiêu âu yếm, yêu thương đã từng ...
Bao đêm nhung tím, bao chiều lụa vàng Bên nhau, bên nhau, bên nhau... tha thiết Những nụ hôn sâu như là cái chết Cho cả đất trời tan trong cơn say...
Vết thương trên da cùng với tháng ngày Trong vòng tay em, sẽ dần khép lại Nhưng còn vết thương mắt nhìn không thấy Em lỡ chém vào tim anh ngày xưa...
Nỗi đau mù mịt như những chiều mưa Nỗi đau trắng xóa những ngày băng giá Nỗi đau muốn chém đời ta đôi ngả Xé nát tháng ngày ta xa cách nhau
Nhưng còn đời em, cho anh băng bó Và còn tình em, cho anh tựa đầu Và đây tim em, những dòng lệ đỏ Để anh vò xé... Cho vơi nỗi đau Tái sinh Nếu trong kiếp người mai sau Người gửi hồn tôi trở lại Thì những cay đắng đời này Chẳng còn cùng tôi đi mãi
Ước vọng ngông cuồng mê mải Hay niềm mơ chưa thỏa lòng Và những ân tình dang dở Xin cũng gửi vào hư không
Bao ân oán xin lắng xuống Cho tôi thành giọt sương trong Cho tinh khiết làn môi nhỏ Khóc tiếng trẻ thơ lọt lòng
Chỉ xin câu thơ ấp ủ Một đời tôi chưa viết xong Kiếp khác, cho tôi còn nhớ Tái sinh, cho tôi còn mong
Chỉ xin cho tôi giữ lại Câu thơ thai nghén trong lòng Dẫu muôn kiếp người chưa thỏa Muôn đời không sao viết xong.
Bâng quơ Có phải chân trời hay là chỉ Nối tiếp giấc mơ đêm về thôi Nắng trôi xa mãi thành nỗi nhớ Sao đọng vào hương dĩ vãng rồi
Có phải bình minh hay là vẫn Ảo ảnh vườn trăng đã qua rồi Kỷ niệm canh tàn đom đóm lạc Nay rớt sương về trong lá rơi
Có phải bướm vàng hay là ngỡ Bụi bay trong gió, dạt ven đời Bướm có mang mùa sang cõi mộng Hay để hoa buồn ngơ ngác thôi?
Tình yêu Tình là chiếc chăn nhỏ Càng co càng hở thêm Không thể nào che gió Chẳng thể nào ngăn đêm
Tình tưởng như chăn mềm Vun lại làn hơi ấm Có ngờ đâu len rậm Cứa vào người xót xa
Tình tưởng như chăn hoa Ủ vào bao mộng đẹp Có ngờ đâu đêm đến Giấc mơ không bắc cầu
Tình là chiếc chăn rách Kín chân thì hở đầu Hai người đắp sẽ lệch Ai lạnh lưng vì nhau? Đời nghệ sĩ Đi một mình trong gió Về một mình trong mưa Một mình trong điên đảo Một mình trong dối lừa
Hát một mình với biển Cười một mình với mây Một mình, khóc không lệ Một mình, uống không say
Ta trèo lên đỉnh núi Một mình, với ngàn cây Ôm gió rừng vào ngực Hái sao trời vào tay
Thắp trăng lên đêm này Gọi đời về làm bạn Rắc lửa vào giấy trắng Ủ men bao tháng ngày Chiếc áo lông ngỗng (Nhớ về sự tích Mỵ Châu, Trọng Thuỷ)
Trên yên cương, vó ngựa phi xé gió Băng qua thời gian, em bay vào giấc mơ Chiếc áo của anh không thể nào gỡ bỏ Vết lông ngỗng rơi, tim nhỏ máu từng giờ....
Em rời xa anh bay vào lãng quên Kỵ sỹ đưa em về một trời mộng ảo Nhưng chiếc áo còn trên vai em, Chiếc áo.. lông ngỗng bay trắng xoá một trời đau...
Trọng Thuỷ ơi giờ ở đâu, ở đâu ??? Giếng sâu thẳm biết bao giờ vơi lệ nhỏ Con đường tình lông ngỗng bay trong gió Anh đi theo em, vằng vặc trăng tàn trôi....
Dù cách xa, còn vết lông ngỗng rơi Em không muốn nhớ... phút giây nào em không nhớ??? Anh đi theo em trong từng hơi thở Tim chết dần theo từng chặng vó ngựa bay....
Nơi xa xôi hoa lá một trời say Em vẫn đêm ngày thả hàng lông ngỗng trắng Soi vào giếng nước xưa tìm lời yêu thầm lặng Nơi đáy sông em về.... cũng đâu thể nguôi quên...
Chú thích: Mỵ Châu trong bài thơ không đi theo bố mà đi theo một kỹ sĩ hào hoa nào đó....nhưng vì chiếc áo lông ngỗng nên Trọng Thuỷ luôn tìm đến được trong từng giây phút...không thể xa rời.
Kỷ niệm Anh đã đi xa không trở lại bao giờ Và em ngỡ là em đã mất Những đồng cỏ của anh, những cánh rừng của anh, khi hoàng hôn gần tắt Khi những lời yêu đương còn đọng trên môi
Anh đã đi xa, đi xa, đi xa..... Con đường xưa đã mất dấu chân người Ta đã có những niềm vui khác biệt Ta đã có những nỗi đau riêng biệt Đã lâu rồi anh mất em Đã lâu rồi em mất anh Đã lâu rồi ta quên.....
Nhưng sao hôm nay nỗi nhớ lại bùng lên Như ánh trăng xanh dạt dào tuôn chảy Như trời sao mênh mông, một vực sâu không đáy Không làm sao lấp nổi cho đầy
Như thể ta chỉ vừa mới chia tay Như tháng năm chưa có như tháng năm chưa có như tháng năm chưa từng có ...
Nơi chân trời ánh hoàng hôn cháy đỏ Rực lên bao hạnh phúc chưa tàn Bao nhung nhớ chưa tàn Bao mộng ước chưa tàn....
Như thể ta không hề có cuộc đời riêng Nơi anh không thể đến, nơi em không chờ đợi Nơi những tinh tú từ nơi xa vời vợi Còn gần em hơn anh.....
Sao hôm nay vết thương xưa như thể chưa lành Em bỗng nhớ anh như nhớ anh lần chót !!! Và em hiểu rằng em chưa mất Những đồng cỏ của anh, những cánh rừng của anh, những lời yêu đương đã chết của anh
Mặt trời nơi đáy nước Bạn mang đi đâu những mặt trời màu đỏ? Tôi đem dìm xuống hồ sâu! Bạn mang đi đâu những mặt trời màu xanh? Tôi dìm vào trong nước lạnh Bạn mang đi đâu những mặt trời màu vàng? Tôi dìm mặt trời chết đuối! Trong một ngày nắng chói khi nỗi đau bỏng rát đâm toạc bầu trời tôi muốn đập những mặt trời của tôi vỡ tan!
Tôi muốn cho trời xanh cũng trở thành tối đen Tôi muốn cho mây trắng cũng đổi màu rêu xám Tôi muốn cho gió cũng lặng đi vì đau đớn Tôi muốn cho những bóng cây cũng gục xuống kinh hoàng
Tôi muốn thấy... Những mặt trời đỏ chìm dần Những mặt trời vàng lả dần Những mặt trời xanh chết dần
Tôi cắn răng nhìn những mảnh vụn con tim đau đang rơi....
Thế rồi, bạn ơi, bạn có tin không Mặt nước khẽ rên lên, và gió bỗng thở mạnh Bầu trời chao nghiêng nơi đáy nước thẳm xanh Và những mặt trời bừng lên bao sắc màu êm dịu Như những vầng trăng tươi cười...
Tôi bỗng ngỡ ngàng Trước những quầng đỏ uất hận nay trở thành những dải lụa hồng tươi Bóng mây dưới đáy làm nước thành trong trẻo Tôi bỗng bàng hoàng Khi mặt trời vàng cười lên khe khẽ Và mặt trời xanh nhuộm những bóng lá tươi màu....
Tôi không dìm nổi những mặt trời dưới hồ sâu Mặt trời thắp sáng một vùng thơ chưa ai biết Và rồi tôi hiểu những mặt trời của tôi không thể chết những mặt trời đỏ như máu những mặt trời vàng như đời những mặt trời xanh như mơ......
Nói về thơ “Dù đã bao lâu, tôi trở lại nhà Người Ngôi nhà có những dây bìm bìm xanh vết thời gian leo chậm... Nơi những ngọn khói mảnh mai... và ánh trăng rơi trên từng vùng đêm tối sẫm Dù đã bao lâu... Mà cánh cửa sơn da trời vẫn hé mở chờ tôi tha thiết, bao dung... .....
Dù đã bao lâu, tôi trở lại nhà Người Và bên cánh cửa dừng chân, tôi khe khẽ khóc thầm Ôi ngọn bìm bìm xanh.... như bước chân quá khứ tìm về da diết Nở những chùm hoa tím
Phải chăng, đắng cay và dịu ngọt Và những phút lãng quên Chỉ là cánh thuyền mơ, đưa tôi về đây mãi mãi bên Người?”
Những ngọn đèn biển Có phải là những con mắt Rưng rưng ngước lên nhìn trời Có phải là những giọt lệ Sắp rơi vào lòng biển khơi
Có phải là những con tim Khắc khoải cháy bao niềm nhớ Có phải là những niềm đau Nghẹn ngào trong từng hơi thở
Có phải là những mơ ước Vẫy gọi từ chân trời xa Có phải là niềm hy vọng Đang tắt dần trong tim ta
Có phải là anh, là anh Những đêm nồng say tha thiết Có phải hạnh phúc ngày xưa Đau đớn như là cái chết
Có phải là những năm tháng Thao thức nơi anh xa vời Có phải tình em vẫn sáng Cho chỉ một mình anh thôi?
Sự cô đơn Ngày xưa .. tôi chưa biết tên sự cô đơn Chỉ biết ngõ chiều ngả dài vạt nắng Khi khói bếp chầm chậm lan những làn hương ấm Mà mẹ vẫn chưa về
Ngày xưa... tôi chưa biết mặt sự cô đơn Chỉ biết sân trường dâng ngập tiếng ve Cành phượng ngơ ngác ngó vào lớp vắng Những chiếc bàn vết mực rưng rưng viết dở câu hẹn hò nhìn nhau trong im lặng Bạn bè nay xa xôi
Ngày xưa... tôi chưa hiểu được mùi hương của sự cô đơn Chỉ biết những buổi sáng tinh mơ bàng bạc xứ người Tôi bỗng tỉnh dậy giữa trời tuyết phủ Thèm nghe đến nao lòng một lời rao xưa cũ Quê hương giờ ở đâu
Ngày xưa... tôi chưa sờ nắn được dáng hình của sự cô đơn Chỉ đôi khi trong dòng đời xuôi ngược những con tầu Tôi bỗng bâng khuâng thấy mọi nẻo đường chen nhau như mạng nhện Không biết đi về đâu và bao giờ sẽ đến một sân ga bình an
Ngày xưa ... ngày xưa... ôi ngày xưa khi em chưa từng biết anh Ngày xưa ấy em chưa biết mình hạnh phúc Ngày xưa ấy em cũng chưa biết mình đau đớn Và sự cô đơn như một màn sương
Giờ đây... em đã biết sự cô đơn có gương mặt gầy và đôi mắt to đượm buồn
Sự cô đơn có mùi mồ hôi đượm nồng với những ngón tay dài và bàn tay đầy vết chai ấm nóng
Sự cô đơn có dáng hình cao cao trìu mến xiết chặt em vào lồng ngực mỏng
Sự cô đơn thầm thì những lời yêu vụng dại
Sự cô đơn run run châm điếu thuốc cho ngày xa nhau trôi nhanh
Giờ đây... sự cô đơn khoan vào tim em nhức nhối tên Anh!
Trở về kỷ niệm ngôi đền xưa Vẫn lối cũ Vẫn mảnh ao ngập nắng vàng Vẫn những bức tượng trầm lặng và nụ cười hiền minh
Em đi như trong những ngày xa xưa nhưng không có anh Đâu đây mùi trầm hương bâng khuâng và không có anh Em nghe những giọt lệ quặn đau trong tim sắp tràn ra như một cơn thủy triều vào đêm trăng tròn Và không có một bờ vai cho em dựa vào thổn thức Em vẫn gắng đi Để gió như những lưỡi gươm lửa rạch toang vết thương ngày xưa gọi hình ảnh của anh trở về...
Em đi không dám tin rằng mình có thể mỉm cười không dám tin rằng mình có thể đọc những lời cầu nguyện không dám tin rằng em đang đi trong kỷ niệm mà không tan đi thành những giọt bụi nắng trong nỗi đau của những khu rừng khô hạn sắp bùng lên thiêu cháy cả bầu trời
Em đi không thể tin rằng năm tháng quá xa xôi đường về quá khứ là cây cầu treo đã gẫy Em lao xuống dòng sông thời gian và những con sóng kỷ niệm muốn dìm em chết đuối Em ngạt thở em chìm sâu chìm sâu xuống tận cùng nỗi nhớ bỏng rát như muốn xé tung lồng ngực và em thầm gọi tên anh
Vẫn lối cũ Vẫn mảnh ao ngập nắng vàng Vẫn những bức tượng trầm lặng và nụ cười hiền minh
Những bậc cửa gỗ với những vết mờ năm tháng Những hàng cây tươi cười nhìn nhau trong nắng Em không thể tin rằng mình có thể xa nhau
Anh yêu ơi Anh có biết rằng nỗi nhớ thương của em có thể đục ruỗng những cây cột bằng lim Anh có biết rằng những giọt lệ của em có thể làm nứt đôi thềm đá Anh có biết rằng nỗi đau của em có thể làm những bức tượng trầm tư cũng phải run lên vì thương xót
Em đi Vẫn lối cũ Những bông hoa bèo hồn nhiên Chỉ có gió khẽ lau trên má em những giọt nước mắt rơi lã chã Anh yêu ơi anh có biết rằng khoảnh khắc thiêng liêng ngày xưa khi bên nhau, em đã Xây trong tim em, ngời ngợi, một ngôi đền...
Vô đề Không có anh, không có anh và không có anh Em đi trên đường và thấy thành phố sao lặng yên quá Dường như mọi tiếng động đã lùi xa về nơi nào Biết bao người đang đi lại, nói cười, ngay bên em Mà sao em thấy dường như xung quanh không có ai, không có ai và không có ai
Em tìm trên gương mặt những người đàn ông đi qua Không phải là anh Không phải là anh Lại vẫn không phải là anh....
Và tim em lồng lên như một con chim bị giam lâu ngày Làm sao có thể hiểu được điều oan nghiệt này Em còn sống, anh còn sống, chúng ta yêu nhau, và chúng ta không có nhau, không có nhau và không có nhau
Em đi lạc vào một vườn cỏ màu xanh có những đốm hoa vàng như nắng lạc trên cỏ ướt Với những cành lá trìu mến nghiêng xuống mặt hồ tưởng như là tình yêu Em cúi xuống mảng trời xanh và những vầng mây trắng lặng lẽ trôi dưới đáy sâu như những ngày xưa ta bên nhau Rồi em chợt tỉnh, khi chạm tay vào nước lạnh, và trời lẫn mây đều vỡ tan Dưới đáy nước chỉ có rêu xanh và đêm tối
Em thảng thốt nhìn vào người đang ở bên mình, có gương mặt soi dưới đáy hồ mờ ảo giống như anh Và em bỗng không nhận ra mùi hương thân quen nơi tà áo anh đầy mồ hôi khi xưa Em bỗng bàng hoàng Không phải anh, không phải anh và không phải anh
Em ngoảnh lại và em chỉ thấy gương mặt buồn rầu xa lạ Không có những quầng ký ức trên đôi mắt Không có những nụ cười in dấu bao kỷ niệm ta bên nhau Không có những cử chỉ mà em có thể nhận ra giữa muôn vạn người Và em chợt thấy mình xiết bao cô đơn
Em không biết những tháng ngày quá khứ có phải là xiềng không Em không biết những đêm ân ái xa xưa có phải là ngục tù không Em không biết lời anh nói thấm thía vào một chiều mùa hè đã lâu có phải là dây trói không Mà sao tim em muốn ngạt thở vì thiếu anh Và mắt em khô khốc những giọt lệ không chảy ra trong những đêm vắng anh Để em cứ phải tìm anh trong mỗi khung cửa sổ còn sáng đèn lúc đêm khuya Để em cứ phải chờ anh mỗi khi chiều xuống Để em cứ mải miết tìm bóng dáng anh trong đám đông nơi những thành phố xa lạ mà em biết không bao giờ anh đến
Và em cứ đi bên rìa mọi bình minh lộng lẫy của cuộc đời trong lòng ngân vang điệp khúc của một bài ca đớn đau không có anh, không có anh và không có anh...
Nhóm Tứ Hải (Sưu tầm)
Tin liên quan
Các bài mới:
Các bài đã đăng:
|