09/08/2012 |
Những tờ lịch cuối cùng của tháng 7 trên tường đã được bóc xuống, đó
cũng là dấu hiệu nhận biết đã sang một thời khắc nữa của năm: Mùa thu đã
về. Và dường như bao đời nay vẫn vậy, cảm giác Hà Nội vào thu xốn xang
một thông điệp không lời khi luôn làm lòng người buồn mênh mang.
Có lẽ
tất cả tại nắng không còn chạy lang thang trốn sau những đám mây vơ vẩn,
chỉ có bầu trời là vẫn vời vợi xanh khiến chẳng tài nào xác định được
rõ ràng ranh giới của mùa. Tại cái nóng đang oi bức bỗng dịu hẳn đi sau
những cơn mưa giao mùa mát rượi. Đi ngang trên đường náo nức nhận ra
những chiếc lá bàng bắt đầu cựa mình chuyển động sang sắc màu mới. Chỉ
bấy nhiêu thôi cũng đủ cho những người vô tâm nhất cũng chợt nhận ra
rằng, hình như đất trời đã chuyển mình.
Những ngày này tiết trời
Hà Nội có sự thay đổi rõ rệt, sáng sớm mát trong bồi hồi đón những đợt
gió heo may se sắt trở về. Cây chín gốc ngoài Hồ Gươm đã bắt đầu buông
thõng từng chùm hoa lơ thơ sát mép nước. Bà cụ bán nước ngồi dưới gốc
cây không biết đã qua bao kỷ thời gian, không biết đã chứng kiến bao
nhiêu mùa hoa đỏ rực rỡ đó dường như vẫn ngày nối ngày trầm ngâm lắng
nghe bao câu chuyện thế sự nhân gian. Người Hà Nội gọi hoa lộc vừng là
hoa của tình yêu cũng bởi từ gốc cây chín gốc này không biết có bao
nhiêu mối tình được đơm hoa kết trái, bao kỷ niệm, bao tấm hình lãng mạn
tình tứ được lưu lại. Hồ Gươm cũng còn một cây lộc vừng nữa gần đấy xõa
cành ra mặt hồ soi gương làm đỏm nhưng người trong phố vẫn chỉ nhắc
nhiều đến lộc vừng chín gốc gắn bó nhiều kỷ niệm chan chứa. Nghe nhiếp
ảnh gia Nguyễn Đình Toán kể trong lúc trà dư tửu hậu: tương truyền sau
bức ảnh chụp cây lộc vừng nổi tiếng của Nguyễn An Ninh, ông cụ thuê đám
trẻ trèo me trèo sấu đốn mất một cành, để mình ông cụ sở hữu khuôn hình
độc nhất vô nhị đó thôi. Chuyện vui chỉ là chuyện vui, nhưng qua đó ta
thấy được ảnh hưởng và vị thế của cây lộc vừng đó với Hồ Gươm, với Hà
Nội. Mỗi năm lộc vừng hẹn với người Hà Thành trổ hoa hai lần, la đà trên
sóng nước Hồ Gươm nhưng chỉ mùa heo may mới là lúc tinh hoa của cây
phát tiết giao hòa cùng lòng người. Người Hà Nội nhìn lộc vừng Hồ Gươm
rực rỡ một góc trời thế là cũng đã biết mùa thu về từ đó.
Trước
mùa hoa sữa là những cơn mưa gọi lá vàng xao xác trên hè phố. Gió heo
may cũng về từ lúc nào chao chát cuốn từng đám lá cơm nguội, sấu, xà cừ
theo dấu chân học trò đến lớp. Chẳng ai còn nhớ về những ngày hè cháy
bỏng vừa qua khi không gian và thời gian đã nhuốm một màu sắc khác. Mùa
thu bắt đầu là mùa của những gam vàng loá xoá khi những đầu phố đã thấy
rực rỡ hoa cúc. Đương nhiên cúc vàng sang trọng đài các vẫn là gam màu
chủ đạo của mùa thu, nhưng cúc tím kiêu kỳ, cúc trắng thuần khiết, cúc
đỏ ấm áp... đua nhau khoe sắc trên các xe hoa thong dong làm thành một
bức tranh lập thể sinh động. Qua bao khúc phố vắng tanh đôi khi chợt
thấy một chị bán hoa thả xe ngược với dòng người hối hả. Cả sạp hoa như
mảnh vườn xinh di động nhẹ nhàng và thanh thoát.
Sớm thu trên
một con đường ngoại ô se lạnh. Từng đoàn dài xe thồ chở rau vẫn đi lại
trên đường 32 về các khu chợ xanh như mọi ngày. Tiếng tíu tít của phiên
chợ sớm văng vẳng trong khoảng không gian tờ mờ. Đèn pin loang loáng
dưới mặt đường nhựa lướt thướt mưa. Chợ rau, chợ hoa quả vẫn ồn ã như
cái đặc tính vốn có nhưng nhiều người đã kịp nhận ra người bán hàng hôm
nay có cái dáng tất bật hơn trong chiếc áo khoác mỏng mảnh.
Mùa thu lại về từ bao điều đơn sơ đó! Tiêu Diêu
Các bài mới:
Các bài đã đăng:
|