Trang chủ arrow Tản mạn arrow TRUƠNG TRỌNG CẢNH XUẤT HIỆN TRONG TAM QUỐC
TRUƠNG TRỌNG CẢNH XUẤT HIỆN TRONG TAM QUỐC
12/03/2008

  

Trương Vĩnh Niên hỏi vặn Dương Tu
Bàng Sĩ Nguyên bàn lấy Tây Thục

 

Người hiến kế đó là quan biệt giá Trương Tùng, tự là Vĩnh Niên, hình thù xấu xí, trán gồ, đầu nhọn, mũi tẹt, răng vẩu, mình lùn không đầy năm thước, tiếng nói oang oang như chuông.

Lưu Chương hỏi:

Biệt giá có mưu gì cao giải được nạn Trương Lỗ?

Tùng thưa:

Tôi nghe Tào Tháo ở Hứa Đô đánh dẹp Trung Nguyên; Lã Bố và hai anh em họ Viên đều bị diệt. Vừa đây Tháo lại đánh được Mã Siêu, thiên hạ không ai địch nổi. Chúa công nên sắm sửa đồ tiến cống, tôi xin đem sang Hứa Đô, bàn với Tào Tháo cất quân đến đánh Hán Trung để phá Trương Lỗ. Như thế, Lỗ giữ nhà chửa xong, còn đâu dám nhìn đến Tây Xuyên nữa.

Lưu Chương mừng rỡ, thu xếp vàng ngọc gấm vóc, sai ngay Trương Tùng đi sứ, Tùng bí mật mang theo một bức địa đồ Tây Thục cùng vài đầy tớ lên đường. Có người báo tin về Kinh Châu, Khổng Minh liền sai người sang Hứa Đô dò la tin tức.

Lại nói Trương Tùng tới Hứa Đô, vào nhà khách tạm nghỉ. Hàng ngày Tùng vào tướng phủ chầu trực xin ra mắt Tào Tháo. Tào Tháo từ khi đánh được Mã Siêu sinh ra kiêu ngạo, tự đắc, ngày đêm yến tiệc, ít ra đến ngoài. Chính sự triều đình đều do tướng phủ quyết định cả, Trương Tùng phải chờ đợi đến ba hôm, lại phải đút lót cho lính canh mới được dẫn vào ra mắt.

Tháo ngồi trên thềm. Tùng cúi lạy chào. Tháo hỏi rằng:

Chủ ngươi mấy năm nay không nộp cống, là cớ làm sao?

Tùng đáp:

Vì đường xá xa xôi, giặc cướp ngăn trở, không thể sang được.

Tháo mắng rằng:

Ta quét sạch trung nguyên, còn trộm giặc nào nữa?

Tùng nói:

Mặt nam còn có Tôn Quyền, mặt bắc còn có Trương Lỗ, mặt tây còn có Lưu Bị; mỗi người còn có ít nhất mười vạn quân, sao đã gọi là thái bình được?

Tháo trông thấy Trương Tùng xấu xí, có ý hơi ghét, lại thấy ăn nói lỗ mãng, liền vung tay áo đứng dậy, đi vào nhà sau.

Tả hữu trách Trương Tùng rằng:

Người đi sứ, sao không biết giữ lễ phép, dám nói xúc phạm thế ? may thừa tướng thấy ngươi ở xa mới lại đây, không nỡ bắt tội, ngươi nên trở về cho mau.

Tùng cười, nói:

Trong nước Thục ta, không có ai biết xiểm nịnh! Bỗng một người ở dưới thềm quát lên rằng:

Người bảo nước Thục không có người xiểm nịnh, thế ở Trung nguyên có có kẻ xiểm nịnh à?

Tùng trông người ấy, mày nhỏ mắt xinh, mặt mũi sáng sủa. Hỏi ra thì là con thái uý Dương Bưu, tên là Dương Tu, tự là Đức Tổ, hiện đang làm quan chủ bạ ở phủ thừa tướng. Người ấy học rộng, biện bác giỏi, thông minh hơn người. Tùng biết Tu có tài mồm mép, muốn hỏi vặn cho tịt đi. Tu cũng cậy mình tài giỏi, coi thiên hạ không ai ra gì. Bấy giờ thấy Trương Tùng ăn nói có vẻ châm chọc, Dương Tu bèn mời Tùng ra ngoài phòng sách ngồi chơi, rồi hỏi rằng:

Từ Thục đến đây xa xôi lắm, ông đi thế có vất vả không?

Tùng đáp:

Phụng mệnh của chủ, dẫu xông pha vào nơi nước xôi lửa bỏng cũng không dám từ.

Tu hỏi:

Phong thổ trong Thục thế nào?

Tùng đáp:

Thục là quận, ở phía tây, xưa gọi là Ích Châu. Sông có có Cẩm Giang là hiểm; núi có Kiếm Các là cao; chung quanh hai trăm tám thôi đường; ngang dọc hơn ba vạn dặm đất, làng mạc liên tiếp với nhau, chợ búa không quãng nào vắng, ruộng nhiều đất tốt, không lo gì nước lụt nắng to; nước giầu dân no, tiếng đàn sáo rộn ràng, vui vẻ. Thổ sản sinh ra, chứa cao tày núi, quả thực thiên hạ không đâu bằng.

Tu hỏi:

Người ở xứ đó như thế nào?

Tùng đáp:

Văn thì có Tương Như là giỏi; võ thì có Phục Ba là tài; chữa thuốc không ai hơn Trọng Cảnh; xem bói mấy kẻ sánh Quân Bình? Còn những người tam giáo, cửu lưu, ai ai cũng giỏi giang cả, không sao kể xiết!...

Trích trong Tam Quốc Diễn nghĩa


Tin liên quan

Các bài mới:

Các bài đã đăng:

 
< Trước   Tiếp >