Trang chủ arrow Tản mạn arrow CHIẾC ĐÈN DẦU
CHIẾC ĐÈN DẦU
16/01/2007
Image

Trích lời tác giả: ( Một người Buôn Ma Thuột)
 
Tuổi thơ của tôi không phải là ở TP ! Gắn bó với núi rừng,với những ngôi nhà,những con đường và những thứ rất bình dị của làng quê....những điều bình dị đó đã thấm đẫm tâm trí tôi,góp phần hình thành nên cái tính cách lầm lì ít nói,xa lánh mọi người của tôi và đặc biệt là nó đã nuôi lớn trong tôi một niềm tin,một ý chí để làm nên một điều gì đó (hoặc ít nhất thì nó cũng đã thắp lên trong tôi những ước mơ tuyệt vời....)Nhưng rồi khi lớn hơn,gia đình tôi chuyển lên ngoại ô thành phố,điều kiện vật chất đã dần dần thay đổi ,ánh sáng đèn điện đã thay thế cho ánh đèn thắp bằng dầu ....rồi tôi cũng dần dần thay đổi.Nhưng vào một buổi tối,mất điện,khi đang ngồi thẫn thờ,suy ngẫm,hồi tưởng lại những ngày qua,tôi chợt nhớ đến một thứ và tôi giật mình khi nhận ra những thay đổi nhanh chóng mà bấy lâu nay tôi vô tình không nhận thấy.......

 

Thành phố đêm nay mất điện
Nằm im lìm hồi tưởng những ngày xưa:
"Cái ngày đó ,ngày chưa có điện
Chiếc đèn dầu le lắt,gió đong đưa

Những buổi đêm mái lá thấm hạt mưa
Gió vô tình lùa băng qua vách đất
Đèn tắt,người lạnh,run run mò lửa thắp
Chiếc đèn dầu sưởi ấm mái nhà tranh

Mỗi đêm đêm đặt sát mái đầu xanh
luồng ánh sáng lờ đờ và yếu ớt
Cứ như thế,cùng tôi qua từng lớp
Để hôm nay tôi cứng cáp giữa đời.

Đèn dầu ơi ! Bạn cũ của tôi
Người bạn nhỏ mong manh và giản dị
Cảm ơn bạn đã cho tôi ý chí
Nâng đỡ tôi vượt khó những ngày thơ."

Không hiểu tại sao và tự bao giờ
Tôi quên bẵng chiếc đèn dầu cũ ấy
Tôi có lỗi, tôi vô ơn biết mấy
Nỡ quên người cho tôi thấy tương lai...

Chợt vang vang tiếng nói phát trên đài
Có điện lại mọi người reo ầm ĩ
Tôi tắt điện vào nhà kho cũ kĩ
Nâng đèn dầu nói thủ thỉ bên tai:
Cảm ơn đèn-ánh sáng của ban mai....


Các bài mới:

Các bài đã đăng:

 
< Trước   Tiếp >