Có những lúc bên ấm Trà đàm đạo, người ta thường nghĩ đến Thơ. Trà Ô Long nấu ấm đồng ngào ngạt, câu dân ca thơm đến tận cánh lòng...
Chè non nước chát xin mời Nước non non nước, nghĩa người chớ quên.
Chè Ô Long nấu nước ấm đồng Để vô bình tích thủy đãi đằng lang quân.
Chẻ tre bện sáo ngăn sông Phải chi đó vợ đây chồng mới ưng Chẻ tre bện sáo cho dầy Ngăn ngang sông Mĩ có ngày gặp em.
Chẻ tre đan nón Ta lí khăn xanh Đánh giặc vùng Thanh Những khe cùng núi Những suối cùng đèo Cách sông cũng lội Cách núi cũng trèo Phận lính thì nghèo Tiền lương gạo hết Người ngoan ở nhà Có thấu cho chăng? Tre già để mặc cho măng.
Chém cha con gái nhà giàu Mày thấy tao khó ra màu mỉa mai
Chém cha chém mẹ con dơi! Tham vườn táo rụng, bỏ nơi vườn hồng.
Chém cha lũ Nhật côn đồ! Bắt người cướp của, tha hồ thẳng tay Dân ta trăm đắng ngàn cay Thóc ăn chẳng có, trồng đay cho người.
Chém cha tổ mẹ con gà! Chưa cất tiếng gáy nó đà khoe thân.
Chém tre đan nón ba tầm Để cho chị đội qua rằm tháng giêng Tình nhân ghé nón đi qua Đôi hàng nước mắt nhỏ ra ròng ròng Thà rằng chẳng biết cho xong.
Chém tre mẻ rựa, chàng ơi! Thiếp phải lòng mặt, chớ cười thiếp chi Thế gian ai cũng một thì Chàng về lấy vợ thiếp thì cô đơn Vui xuân, vui cả đôi đường Sầu xuân riêng thiếp canh trường tương tư.
Chém tre ngả gỗ trên ngàn Thương thân lưu lạc, phàn nàn ngược xuôi Bao giờ hết giặc, hỡi Trời? Bấy giờ ta mới về nơi quê nhà.
Chén cơm đôi đũa nằm ngang Thiếp thấy mặt chàng, đói cũng như no
Chén ngà sánh giọng quỳnh tương Mời chàng nho sĩ văn chương bước vào
Chén son để cạnh mạn thuyền Chén son chưa cạn, lời nguyền chưa phai Em thương nhớ ai Nhớ ai ra đứng đầu cầu? Lược thưa biếng chải, gương tàu biếng soi Cái sập đá huê bỏ vắng không ai ngồi Buồng hương bỏ vắng, mướn người quay tơ Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ Đêm khuya thức ngủ, ngày thưa tiếng cười? Năm canh sáu khắc người ơi! Người cười nửa miệng, em vui nửa lòng Chim khôn ăn quả nhãn lồng Lấy chồng quan họ dốc lòng gần xa Muốn cho gần bến gần thuyền Gần sông tắm mát, gần nơi đi về Muốn cho một chốn đôi quê Khi vui quan họ khi về Thị thôn Muốn cho cái sự trên đời.
Ra đứng đầu cầu Lược thưa biếng chải, gương tàu biếng soi Sập đá huê bỏ vắng không ai ngồi Buồng hương bỏ vắng, mướn người quay tơ Thương nhớ ai ra ngẩn vào ngơ Đêm quên giấc ngủ, ngay mơ trận cười? Đêm năm canh ngày sáu khắc chàng ơi!
Chàng cười nửa miệng, thiếp tôi vui nửa lòng Con chim khôn ăn quả nhãn lồng Ăn rồi nó đỗ cành hồng nó kêu Trai thanh tân sánh với gái mĩ miều
Chén son để cạnh mạn thuyền Chén son chưa cạn, lời nguyền đã phai.
Chén son nguyện với trăng già Càn khôn đổ lại một nhà vui chung Xa xôi xin chớ ngại ngùng Xa người xa tiếng nhưng lòng không xa.
Chén son nguyện với trăng già Đôi nơi đưa lại một nhà vui chung Yêu nhau chớ quản sang giàu Bõ công ao ước, bõ ngày ước ao Tôi ước làm sao duyên đây hợp đấy Đôi chữ chung tình đã bấy lâu nay Tôi ước gì ông Nguyệt xe dây.
Chén tình là chén say sưa Nón tình em đội nắng mưa trên đầu Lược tình em chải trên đầu Gương tàu soi mặt làu làu sáng trong Ngồi buồn nghĩ đến hình dong Con dao lá trúc cắt lòng đôi ta Duyên đôi ta thề nguyền từ trước Biết bao giờ ta được cùng nhau? Tương tư mắc phải mối sầu Đây em cũng giữ lấy mầu đợi anh.
Chén vàng anh khảm xà cừ Để lâu không uống cũng như chén sành.
Cheo leo nước đỉnh non Bồng Kìa am Võ Khách, nọ vùng Mao Tiên Bởi thấy thuyền quên, khiến cho anh rầu rĩ A, thôi đi nà, bực lắm nà, da diết lắm nà Nuốt ức xong cái chung tình từ xưa cho đến nay Kìa kìa! ngọn đèn ai thắp hướng tây Một ngọn đèn chong Hai ngọn đèn chong Ba bốn ngọn đèn chong
Ngó vào trong lặng phắt ngó ngoài này xơ rơ Tình bằng thì giữ trong cái ba ta Lo bề quân lính kẻo mà nát lưng.
Nguyễn Hạnh ( Chuyện sưu tầm trong quán trà)
Tin liên quan
Các bài mới:
Các bài đã đăng:
|