Trang chủ arrow Tản mạn arrow Đêm Chúa giáng sinh
Đêm Chúa giáng sinh
20/09/2017
Cánh cửa thành Bắc như vỡ tung bởi toán người Công Giáo, chiên dân áo đen hồ hởi diễu qua, đi đầu là một thầy pháp, rước thánh giá, đốt lò hương, đêm Thánh Đản uy nghi và tráng lệ...

Ngoài cửa Đông, tiếng Thần Công ùng oàng hoà nhịp vào tiếng chuông chùa cũng reo mừng cho những người bạn nhà thờ...

Từ cửa Nam, Cấm chỉ, Hàng Trống, giáo dân hân hoan đón mừng lúc Thiên Chúa Giê Duy ra đời trong tiếng phong cầm ngân nga:

“Con phụng thờ Đức Giê Duy hằng kính,
Mãi cho con tiếng nói yên bằng,
Giáo đường, Chùa cổ cùng dưới trời Nam tỏ,
Đêm này xin chia sẻ niềm vui chung....”

...Nam thanh nữ tú giờ chợt yên lặng, lúc này đây như tất thảy thế giới vạn lý đều nói tiếng hòa bình, không còn tiếng ầm ào của NHÓM THIÊN THẦN ĐEN hung hăng xé màn đêm đe dọa, tiếng phi mã vượt Luỹ Thầy vào Đàng Trong của nhóm Chính Chuối, Vàng Anh.v.v...., chỉ còn nơi đây tình anh em chan hòa nơi Tứ Hải, Bắc Nam một nhà...

Hà Thành trong hơi thở Da Tô hòa bình, yên kính, nóc nhà, đầu đao lạnh sương đêm, thoảng đâu đây tiếng môi hôn, thì thào lời nguyện cầu chân chúa, mặc cho khói ngải, hơi xì gà Lã Tống, tiếng rộn ràng của muôn dân đang say sưa trong bữa dạ yến, mặc nụ cười của các người Tuyết bằng gốm Bát Tràng bên vệ đường, của những ông Bụt Tuyết trên cỗ xe nghễu nghện đôi ngựa trắng Nước Hai Cao Bằng, thỉnh thoảng lại hí lên khi thấy ánh nến phát ra từ những cây thông trang trí mà đám dân buôn sơn cước mang về mấy tháng trước tận trên miền ngược...

Cửa Tây giờ Tý, mụ đàn bà bán lạc rang ngáp dài ngồi co ro trong xó tối đếm tiền một đêm thu hoạch, ông lão đánh cá rán vàng một đĩa rô háo hức gọi thằng cháu vào dọn mâm, đôi nam nữ khinh niên dịu dàng cắt bánh, ấp tay nguyện cầu...

Chỉ có em thầm khóc, trên tay xoè dần những que diêm Cầu Đuống cháy nhanh, soi nâu cánh cửa gỗ im lìm, bên trong là những vòng Mân Côi kết thành giấc mơ đẹp nhất, trong giấc mơ đó là tiếng nói của Cha, vòng tay của mẹ, tiếng cười đùa của những đứa bé đang chờ vào bàn tiệc, ánh nến lung linh soi rõ những đĩa thức ăn trong Đêm Giáng sinh vui vẻ, nào gà, nào những chiếc kẹo bột trắng phau nằm gọn trong chiếc hài cô Tấm mà Ông Bụt Tuyết nhẹ nhàng đặt sau ngọc chẩm, những khi ru hài đồng vào giấc ngủ Cơ Đốc êm đềm....:

......Này hỡi cậu bé con,
Ngày Thánh Đản thiêng liêng,
Sao mi trên nước mắt?

Ôi ông Bụt người Tuyết,
Áo đỏ màu Mân Côi,
Ông lão nở nụ cười,
Trên Thông phong ấm khói....

Này tại sao con khóc?
Cô Tấm ở đâu rồi,
Để hộp diêm dần vơi!
Đốt đi bao ước nguyện!

Thưa ông con là Thiện,
Thằng cu ở xóm chài,
Mất con cá vàng rồi!
Và trôi ba điều ước!

Xảy nhiều mùa đông trước,
Cha mẹ đến Cô Nhi,
Bỏ con lúc cô kỳ,
Thế phải ra hè phố!

Đêm Giáng sinh trăm họ,
Ai cũng có niềm vui,
Con chỉ có diêm này,
Đốt đi tan giá rét!....

Trời ơi sao ác nghiệt!?
Để con trẻ bơ vơ,
Ôi cu bé thôi mà!
Thôi theo ta nín khóc!.....

Giờ ngồi lên đằng trước!
Ta dậy lái XE ONG!
Quà Thánh Đản cho con,
Cỗ Vespa chói đỏ!

Từ giờ của con đó!
Vespa những chuyến đi!
Ọp lai chốn lạ kỳ!
Theo ta thành sứ giả!

Thôi thôi nào đi kẻo muộn...
Ạc ma, ping, Tăng đa...

Một làn khói xanh theo cỗ tuần lộc xuyên đêm, Khuatlao76 bỗng tỉnh giấc!


Các bài mới:

Các bài đã đăng:

 
< Trước   Tiếp >