Tứ Hải giai huynh đệ
Tháng Ba 28, 2024, 11:24:38 PM *
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký.
Hay bạn đã đăng ký nhưng quên mất email kích hoạt tài khoản?

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Tin tức:
 
 Trang chủ Tứ Hải  Trang chủ diễn đàn   Trợ giúp Tìm kiếm Lịch Thành viên Đăng nhập Đăng ký  
Trang: 1 ... 5 6 [7] 8 9 10   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Lượm trên FB - Đọc và ngẫm!!!!  (Đọc 52215 lần)
0 Thành viên và 2 Khách đang xem chủ đề.
Đom Đóm
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 1159



Email
« Trả lời #90 vào lúc: Tháng Năm 30, 2019, 08:56:53 AM »


Vì sao người quân tử không tranh cãi với kẻ tiểu nhân?

Người quân tử không tranh cãi với kẻ tiểu nhân.

14 bài học làm người của Tào Tháo và Khổng Tử giúp bạn thay đổi số phận

Vì sao nói: Khí tiết của quân tử đến từ nơi tối vắng?

4 phương pháp giải quyết sự việc của các cao thủ thời xưa, người người đều nên học

Tại sao người xưa ví quân tử như ngọc quý?

Cảnh giới của bậc quân tử: Người quân tử có 9 điều nên lo nghĩ.

8 người đàn ông trí tuệ nhất Trung Hoa cổ đại, 1 hoàng đế nhiều người Việt yêu mến
Khổng Tử có một cậu học trò rất thích tranh luận. Một hôm, người học trò này đến thăm Khổng Tử thì gặp một người đang đứng ở cổng nhà.

Người khách này ngăn vị học trò kia lại hỏi: “Nghe nói thầy dạy của ngài là Khổng thánh nhân, như vậy thì học vấn của ngài chắc phải cao lắm. Ngài cho ta hỏi một năm có mấy mùa? Nếu ngài trả lời đúng, ta sẽ dập đầu quỳ lạy ngài, còn nếu trả lời sai thì ngài phải bái lạy ta.”

Vị đệ tử kia suy nghĩ một lát rồi nói: “Xuân, Hạ, Thu, Đông, có bốn mùa!”

Người khách kia cãi lại: “Sai! Có ba mùa!”

Vị đệ tử cảm thấy thực sự là kỳ quái nói: “Rõ ràng là một năm có bốn mùa, sao ngươi lại nói là có ba mùa?”

Đúng lúc hai người tranh luận không thôi thì Khổng Tử đi ra. Vị khách kia hỏi: “Thánh nhân! Xin ngài hãy phân xử, một năm rốt cuộc là có mấy mùa?”

Khổng Tử nhìn vị khách một lượt rồi nói: “Ba mùa!”

Vị khách vô cùng đắc thắng, quay sang cậu học trò của Khổng Tử: ‘Ngươi nghe đã rõ chưa, còn không bái ta một lạy tạ lỗi sao?’. Nói rồi đắc chí cười ha hả đi thẳng.

Cậu học trò thấy hết sức quái lạ, bèn hỏi Khổng Tử: “Thưa thầy! Một năm rõ ràng là có bốn mùa, sao vừa rồi thầy lại nói là có ba mùa?”

Khổng Tử trả lời: “Con không thấy người kia sao? Đó là một con châu chấu biến hóa mà thành. Một năm, châu chấu chỉ sống có ba mùa, xuân, hạ và thu, nó đâu có biết mùa đông? Con tranh luận với nó chẳng phải là không bao giờ có kết thúc sao?”

Vị đệ tử bừng tỉnh hiểu ra đạo ý cao thâm của bậc Thánh nhân: Tranh cãi với người không cùng cảnh giới là việc phí thời gian vô ích. Lão Tử nói: “Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện” (Nghĩa là: người thiện thì không tranh biện, người tranh biện thì không phải thiện). Sự tu dưỡng, trưởng thành trong đời một người thể hiện ở việc làm, không phải ở lời nói, tranh biện. Xưa nay, phàm đã là chân lý thì đâu cần tranh biện?

Kẻ tiểu nhân nhầm tưởng rằng tranh luận không ngớt là khẳng định được chân lý thuộc về mình. Kỳ thực, chân lý vốn không thuộc về người, mà là đạo của vũ trụ. Việc của người quân tử là dụng tâm tu dưỡng đến cảnh giới của chân lý, gọi là giác ngộ, viên mãn. Kẻ tiểu nhân lấy cái ngu xuẩn của mình khăng khăng tranh luận cao thấp với người khác. Trong Đạo đức kinh, Lão Tử viết: “Đạo của bậc Thánh nhân là làm mà không tranh”. Một trong ba nguyên lý tu dưỡng tối cao của Phật gia chính là NHẪN. Nhẫn nhịn không tranh biện mới là cảnh giới tu dưỡng cao nhất của đời người.

Phú Bật thời Bắc Tống khi còn trẻ, ông đang đi bộ trên đường phố thành Lạc Dương thì bỗng nhiên có một người mắng chửi ông. Một người đi đường đã ghé tai Phú Bật mà nói nhỏ: “Chàng trai trẻ, có người đang mắng chửi cậu kìa.” Phú Bật nghe xong liền nói: “Hình như là mắng người khác đó.” Người đó lại nói: “Người ta còn gọi tên của cậu mà chửi đó”, Phú Bật suy nghĩ một chút rồi nói: “Có lẽ là mắng người khác, rất có thể người đó trùng tên họ với tôi”. Sau đó, người mắng chửi Phú Bật nghe được phản ứng của ông nên thấy rất hổ thẹn, đến xin lỗi Phú Bật.

Phú Bật chẳng phải chính là đã hành xử như người quân tử, không tranh biện với kẻ tiểu nhân. Đó không phải là nhu nhược mà là không để tâm vào những chuyện vụn vặt, lùi một bước biển rộng trời cao. Cho nên, người xưa cho rằng người thông minh nhưng giả ngốc mới là đạo xử thế của nhà thông thái. Đời người quá ngắn ngủi và quý giá, việc cần làm lại quá nhiều, sao phải vì điều khó chịu mà lãng phí thời gian? Hiểu được cái đạo của người giả ngốc, bạn sẽ thấu một cảnh giới khác của đại trí tuệ.

Trong Luận ngữ, Khổng Tử giảng: “Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn vu sự nhi thận vu ngôn.” (Tạm dịch: Bậc quân tử ăn nhưng không cầu ăn no, ở không cầu an, nhanh nhẹn, minh mẫn trong việc làm nhưng rất thận trọng về lời nói). Lại thêm: “Quân tử dục nột vu ngôn nhi mẫn vu hành” (Bậc quân tử thường chậm trong lời nói nhưng hành động thì nhanh nhạy).

Rõ ràng là người xưa xem phẩm chất người quân tử là ở hành động, nói ít làm nhiều, lấy hành động chứng minh thay vì xảo biện, có nói cũng lấy khiêm nhường, đúng mực, thậm chí im lặng không nói. Kẻ tiểu nhân ngược lại, nói nhiều nhưng chẳng làm gì cả. Thế nên nhân gian mới có câu: "Ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo…".

Một lẽ hết sức dễ hiểu là những người nhẫn nhịn không tranh biện bởi họ còn đang phải… miệt mài làm việc. Kẻ tiểu nhân làm ít nên rảnh rỗi nói nhiều, về bản chất thực sự không phải có năng lực. Người tài trí biết trân quý thời gian hữu hạn, một khi qua đi không trở lại nên dốc lòng toàn tâm toàn trí vào công việc, không muốn phí tiếc cho việc tranh cãi đúng sai. Tâm tranh đấu hơn thua cao thấp họ đã buông bỏ từ lâu…

Kẻ tiểu nhân khoa ngôn xảo ngữ nhưng thực ra mọi việc đều để người khác làm cả. Như vậy tranh cãi với kẻ tiểu nhân há chẳng phải hạ mình xuống bằng họ mà phí thời giờ vô ích sao? Người tốt không tranh biện, người tranh biện không tốt. Người biết không học rộng, người học rộng không biết.

Hàm ý là: Người thông minh không nhất định là kẻ học rộng. Người học rộng lại cũng không nhất định là người thông thái trí huệ. Bởi thứ quyết định trí tuệ của một người không phải ở tri thức tích lũy nhiều bao nhiêu mà là ở tâm thái cảnh giới tư tưởng cao bao nhiêu. Kẻ thông minh dùng khoa ngôn xảo ngữ để hùng biện. Bậc trí giả, ngược lại, đã tu dưỡng đến độ hiểu rằng, nói là một loại năng lực, còn im lặng là một loại trí huệ. Vậy há chẳng phải sống trên đời, không cần tranh cãi với kẻ tiểu nhân?

Vì sao kẻ tiểu nhân trách người, quân tử thường trách mình?

Tâm không nghĩ chuyện thị phi, lòng không tính chuyện lợi hại mới là cảnh giới của bậc trí huệ
Logged

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #91 vào lúc: Tháng Sáu 17, 2019, 04:35:24 PM »











« Sửa lần cuối: Tháng Sáu 17, 2019, 04:38:28 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #92 vào lúc: Tháng Sáu 23, 2019, 11:46:50 AM »

Nguyễn Vũ Thiên Ân
16 giờ


Anh chàng đi tắm xông hơi. Hỏi ông chủ: “Tắm ở đây hết bao nhiêu tiền”.
Ông chủ: “50 nghìn nhà tắm nam, nữ 500 nghìn”.
Anh chàng: “Giá gì kỳ vậy, nữ lại đắt hơn nam”.
Ông chủ: “Thế cậu muốn tắm ở nhà tắm nam hay nữ?”.
Anh chàng: “Cho tôi nhà tắm nữ”.
Bước vào nhà tắm nữ, anh chàng liếc mắt thấy toàn nam ở trong này.
Anh em trong nhà tắm đồng thanh: “Lại một thằng đực xuất hiện”.

Bài học cần ghi nhớ:

Trong kinh doanh, nhiều khi không phải cứ giá thấp là bán được hàng. Mà quan trọng là bạn đánh đúng vào nhu cầu của khách hàng.
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #93 vào lúc: Tháng Bảy 07, 2019, 03:10:28 PM »

Tiều phu

Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #94 vào lúc: Tháng Bảy 12, 2019, 07:02:32 AM »

ĐẦY THÌ ĐỔ


Đức Khổng Tử vào xem miếu Hoàn Công nước Lỗ, có một cái lọ đứng nghiêng. Ngài hỏi người coi miếu. Người ấy nói rằng:

“Đó là một vật quí của nhà vua thường để bên chỗ ngồi chơi để làm gương”.

Đức Khổng Tử nói: "Ta nghe nhà vua có vật quí để lảm gương, vật đó bỏ không thì đứng nghiêng, đổ nước vừa vặn thì đứng ngay, mà đầy quá thì lại đổ, có lẽ là vật này chăng".

Ngài bèn sai học trò đổ nước vào. Quả nhiên, nước đổ vừa, thì lọ đứng ngay; nước đổ đầy, thì lọ đổ; bỏ không, thì lọ lại đứng nghiêng. Ngài chép miệng than rằng:

"Hỡi ôi! Ở đời chẳng cái gì đầy mà không đổ.

Thầy Tăng Tử nói: Dám hỏi có cách gìn giữ cho đầy mà không đổ không?

Ngài nói: Thông minh thánh trí nên giữ bằng cách ngu độn; công lao to hơn thiên hạ nên giữ bằng cách khiêm cung; sức khỏe hơn đời nên giữ bằng tính nhút nhát; giàu có bốn bể nên giữ bằng thói nhún nhường. Đó là cách đổ bớt đi để giữ cho khỏi đổ".
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #95 vào lúc: Tháng Bảy 12, 2019, 10:56:03 PM »

BẠN LÀ NGƯỜI THIỆN HAY ÁC?


Xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện, mãi đến lúc này tôi mới biết được trong tôi còn có một con người rất xấu xa, rất độc ác!

Vì sao có những người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở?

Tôi đã tìm một người thầy thông thái và đạo hạnh xin chỉ bảo:

- Vì sao những người lương thiện như con lại thường xuyên cảm thấy khổ, mà những người ác lại vẫn sống tốt như vậy

Thầy hiền hòa nhìn tôi trả lời:

- Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, điều đó nói lên rằng trong tâm người này có tồn tại một điều ác tương ứng. Nếu một người trong nội tâm không có điều ác nào, như vậy, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác.

Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự.

Có cảm giác như bị xúc phạm, tôi không phục, liền nói:

- Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!

Thầy trả lời:

- Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con đang tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con.

Tôi nói:

- Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…

Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình.

Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất nhân từ đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:

- Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống chính con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy. Nhưng, bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.

Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm. Cho rằng có văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!

Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm.

Sư phụ tiếp tục mỉm cười:

- Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói."

Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan, hòa ái, cần cù để thay thế lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn.

Trong xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”

Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đã sinh lòng ngạo mạn, thì đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui.

Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người chăm học Phật Pháp, mới có được trí huệ chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui.”

Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy duyên tự tại! Vĩnh viễn dùng tâm lương thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì.

Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?

Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.

Ngồi im lặng hồi lâu… Xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện, mãi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi còn có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi vì nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ.

Coppy Vu van Tien
« Sửa lần cuối: Tháng Bảy 12, 2019, 10:56:51 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #96 vào lúc: Tháng Bảy 24, 2019, 06:28:13 PM »

Sự thật và rối trá


Đây là bức tranh nổi tiếng của hoạ sĩ người Pháp Jean Leon Gerome (1824-1904), mang tên “The Truth Coming Out Of Her Well“ - Tạm dịch là SỰ THẬT NƠI ĐÁY GIẾNG.

Bức tranh này được vẽ năm 1894 dựa trên một câu chuyện dân gian như sau:

Chuyện kể rằng có một ngày hè, Sự Thật và Dối Trá tình cờ gặp nhau. Dối Trá nói: "Hôm nay trời đẹp quá!". Sự Thật ngước nhìn lên và đúng như lời Dối Trá đã nói: Trời rất trong xanh, tràn ngập nắng vàng, từng cụm mây trắng lững lờ trôi thật đẹp... Rồi cả hai lại đến bên một cái giếng. Dối Trá nói: "Giếng trong mát quá. Chúng mình hãy tắm đi!". Sự Thật mới đầu còn nghi ngại, nhưng khi nhìn xuống giếng, thấy nước trong mát thật, bèn trút bỏ bộ quần áo đẹp và nhảy xuống giếng tắm cùng Dối Trá. Chỉ chờ có thế, Dối Trá leo nhanh lên khỏi miệng giếng, khoát vào người bộ y phục đẹp đẽ của Sự Thật rồi bỏ chạy thật nhanh. Sự Thật hốt hoảng leo lên miệng giếng, bối rối đuổi theo để giành lại bộ quần áo. Nhưng nàng đuổi tới đâu cũng có đám đông hai bên đường túa ra chỉ trỏ, cười nhạo vì nàng hoàn toàn loã thể. Sự Thật trần trụi thấy xấu hổ quá nên không đuổi theo Dối Trá nữa mà chỉ bưng mặt trèo lại xuống đáy giếng, lặn trốn mất tăm.

Kể từ đó, loài người không còn ai nhìn thấy được Sự Thật nữa. Họ chỉ thấy Dối Trá ung dung hiện diện ở mọi nơi, mọi lúc. Họ luôn tán dương nó, vuốt ve nó, say mê nó, học đòi theo nó, chỉ vì vẻ ngoài hào nhoáng và đẹp đẽ mà nó đã ăn cắp từ Sự Thật.

Sự Thật dẫu có tốt thì vẫn luôn là trần trụi, Dối Trá dẫu xấu xa nhưng lại vô cùng quyến rũ! Chừng nào loài người còn say mê trước những ngọt ngào và kiều diễm, thì chừng nấy Sự Thật còn lặn rất sâu.
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #97 vào lúc: Tháng Bảy 26, 2019, 04:19:49 PM »

Đỗ Cao Sang
3 giờ ·

MARKETING - Ý NIỆM

00000

Nhiều người nói họ chỉ cần chất lượng sản phẩm, không quan tâm Marketing vẫn có thể thành công? Điều này đúng hay sai?

Nhiều người từng lầm tưởng như vậy. Thực tế kể cả trong truyền giáo (đạo Phật, đạo Thiên chúa) hay trong kinh doanh, người ta đều phải marketing. Marketing là cuộc chiến đánh vào Ý NIỆM chứ không phải hoàn toàn dựa trên sự thật của sản phẩm. Một khi chiếm được niềm tin và thói quen của khách hàng thì một sản phẩm dù chưa tốt lắm cũng vẫn chiếm ưu thế. Chẳng hạn, Pepsi và Cocacola, hai sản phẩm đó rất khó phân biệt chất lượng nhưng người ta vẫn quen xài Coke vì hình ảnh của Coke đã ăn sâu vào tiềm thức và ý niệm của người tiêu dùng. Thời buổi này, bỏ qua marketing thì coi như tự sát.

00000

Có phải Marketing là cuộc chiến dựa trên tiền bạc?

Không hẳn. Hồi xưa, lúc rượu Mao Đài mới được giới thiệu ở một triển lãm ở London, không ai chú ý đến nó cả. Cả quầy showroom buồn thiu ngồi đuổi ruồi. Chợt có một tiếng “choang” vang lên. Một chai rượu Mao Đài rơi xuống sàn, bắn vỡ tung tóe. Thì ra cô gái tiếp thị làm rớt (vô tình hoặc cố ý). Cả hàng trăm du khách dồn con mắt về showroom Mao Đài. Một mùi rượu thơm bốc lên ngào ngạt. Người ta tranh nhau đến mua thử và khen tốt. Sự kiện này được đăng trên báo thị trường London. Rượu Mao Đài vào thị trường Châu Âu như vậy đó.

Nhiều kế hoạch marketing bạc tỷ vẫn có thể thất bại nếu không có “duyên”. Trái lại, đôi khi chi tiết nhỏ lại đem đến hiệu quả không ngờ.

00000

Trong sách marketing, người ta nói “cái đi đầu thường được cho là cái tốt nhất”, tại sao Yahoo (đi trước) lại bị Google (đi sau) đánh bại?

Đó gọi là quy luật tiên phong. Thường cái đi đầu luôn chiếm ưu thế truyền thông và được ưu ái trong ý niệm của người tiêu dùng theo nguyên lý cảm tính. Ví dụ ở Anh, trường Oxford được cho là tốt nhất, ở Mỹ thì là Havard. Và thật trùng hợp, đó cũng là hai trường đại học đầu tiên của Anh và Mỹ. Những đại học ra đời sau, dù có tốt vẫn bị xếp hàng đứng sau hai trường này. Coca ra đời trước nên Pepsi không thể đánh bại vị trí độc tôn của nó trong lòng người tiêu dùng.

Ở truyện Tàu thì có Võ Tòng đả hổ là thương hiệu vô đối vì anh ta đả đầu tiên. Sau này dù có ai đả hổ nữa cũng không soán được ngôi vị anh hùng đả hổ của họ Võ nữa. Cũng như Tây Môn Khánh nổi tiếng về gái gú thì sau này dù bạn có giỏi gái đến đâu cũng chỉ là đàn em của Tây Môn Khánh mà thôi.

Tuy nhiên, điều ta không khỏi băn khoăn là tại sao Yahoo lại bại dưới tay Google. Thật ra nếu Yahoo không chủ quan khinh địch và chịu cải tổ liên tục thì Google khó lòng vượt mặt. Cái khoảng cách chất lượng dịch vụ cách nhau quá xa thì LUẬT TIÊN PHONG lại không còn ý nghĩa. Luật tiên phong chỉ có ý nghĩa khi chất lượng của kẻ tiên phong tốt bằng hoặc thua chút đỉnh so với kẻ đi sau. Ở đây, Google đã bỏ xa Yahoo cả thế kỷ về chất lượng phục vụ rồi.

00000

Marketing có phải là công cụ ma giáo không?

Tà ma hay thánh thiện là do người sử dụng nó. Bản thân marketing chỉ là công cụ. Như thanh đao, rơi vào tên đồ tể khát máu ngu dốt thì thành ác; rơi vào tay người anh hùng hào kiệt chính nhân quân tử thì thành thiện. Người Trung Hoa có câu: Quân tử dùng trò tiểu nhân thì vẫn là quân tử. Tiểu nhân làm việc quân tử thì vẫn là tiểu nhân. Bản thân Phật và Jesus cũng dùng nhiều đòn ma giáo để làm việc thiện.

00000

Ôi! Tại sao Phật vẫn phải dùng ma giáo nhỉ?

Vì quần chúng đang đi trong vô minh. Quần chúng rất thích ma giáo và dễ tin vào ma giáo. Ví dụ, nếu Phật nói Phật là người thường thì chẳng ai tin lời ngài dạy cả. Phật buộc phải nói rằng mình có phép thần thông. Dân thấy ai có thần thông thì rất sợ và nể phục. Từ đó cuộc giáo hóa của Ngài sẽ dễ dàng hơn. Jesus cũng làm giống như vậy. Tín đồ của ngài phải bịa ra chuyện giáo chủ của mình có phép lạ để thu dụng thêm tín đồ. Nhưng rút cục, họ đều vì một ý tốt là làm cho xã hội tốt đẹp lên.

00000

Nếu kẻ đi đầu luôn chiếm ưu thế thì kẻ đi sau phải làm sao?

Nếu có kẻ đi đầu trong một lĩnh vực nào đó rồi thì kẻ đi sau phải chú trọng điểm KHÁC BIỆT của mình mà nhấn mạnh vào đó. Đi đầu không có nghĩa là cái gì cũng đi đầu. Vả lại, chất lượng và công nghệ của kẻ đi sau quá vượt trội thì kẻ đi đầu cũng vẫn bị đánh bại như thường.

Đương nhiên, Marketing không phải trò chơi của giới nghiệp dư. Nó cực kỳ tinh vi và phức tạp.

« Sửa lần cuối: Tháng Bảy 26, 2019, 04:25:45 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #98 vào lúc: Tháng Bảy 28, 2019, 06:24:31 PM »

CHUYẾN ĐI CUỐI CÙNG


Tôi nhận được cuộc gọi đến một địa chỉ nọ để đón khách. Sau khi đến nơi, tôi bấm còi, nhưng không có ai ra. Tôi gọi điện thoại, nhưng cũng không gọi được, tôi bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.

Đây là chuyến cuối cùng mà tôi phải đón vào buổi trưa, sắp đến giờ nghỉ rồi. Tôi gần như đã từ bỏ, chuẩn bị lái xe rời đi. Nhưng sau cùng tôi lại nghĩ, hay là ở lại một chút.

Tôi đợi một lúc thì xuống xe bấm chuông cửa. Không lâu sau, tôi nghe thấy có tiếng nói yếu ớt của một người già vang lên: “Xin đợi một chút!”

Tôi đợi ở ngoài một lúc thì cửa mới từ từ mở ra. Tôi nhìn thấy một bà cụ với dáng người nhỏ bé đứng sau cánh cửa, tôi đoán ít nhất cụ đã 90 tuổi rồi. Trên tay cụ kéo theo một cái vali nhỏ.

Tôi liếc mắt nhìn vào nhà và kinh ngạc phát hiện ra cảnh tượng bên trong. Ở đây dường như không có ai sống cả, đồ nội thất đều được phủ vải, bốn bức tường trống trơn, không có đồng hồ, đồ trang trí, hình ảnh hoặc tranh, không có gì cả.

Tôi chỉ nhìn thấy một cái thùng ở góc nhà, bên trong đều là hình ảnh và đồ lưu niệm cũ.

Bà cụ nói: “Cậu trai trẻ, có thể phiền cậu giúp tôi mang vali lên xe không?”

Tôi để vali vào trong cốp xe, sau đó quay lại đỡ cánh tay của bà cụ, đưa bà bước chầm chậm xuống lầu rồi lên xe. Bà cụ cảm ơn tôi.

Tôi nói: “Là việc cháu nên làm mà…”

Bà cụ cười nói: “Ồ, cậu thật sự rất tốt.”

Bà ngồi vào xe rồi đưa cho tôi một tờ giấy có ghi địa chỉ và yêu cầu tôi đừng đi đường trong trung tâm thành phố.

Tôi nói với bà: “Nhưng như vậy thì chúng ta sẽ phải đi đường vòng ạ”.

Bà trả lời tôi: “Không sao cả, bà cũng không vội. Nơi bà cần đến là viện dưỡng lão.”

Lời bà nói khiến tôi hơi bất ngờ.

Tôi nghĩ thầm: “Viện dưỡng lão chẳng phải là nơi người già chờ đến ngày ra đi hay sao?”

Bà cụ nói tiếp: “Bà không có người thân. Bác sĩ nói bà không còn nhiều thời gian nữa rồi.”

Khoảnh khắc đó, tôi quyết định tắt đồng hồ đếm hành trình. Tôi hỏi bà: “Vậy cháu nên đi thế nào ạ?”

Kết quả là suốt hai tiếng sau đó, chúng tôi đi rất nhiều vòng ở vùng ngoại ô thành phố.

Trên xe, bà cụ chỉ cho tôi thấy tiệm ăn mà bà từng làm việc. Chúng tôi đi qua rất nhiều nơi khác nhau, căn nhà mà bà sống cùng chồng lúc còn trẻ và cả phòng khiêu vũ mà bà từng đến. Khi đi ngang qua những con đường nào đó, bà cũng sẽ nhờ tôi lái chậm lại, bà hiếu kỳ nhìn ra ngoài qua cửa sổ và yên lặng không nói gì cả.

Chúng tôi gần như đi lòng vòng suốt cả buổi chiều đến chập tối, cho đến khi bà cụ nói: “Bà mệt rồi, chúng ta đến nơi cần đến đi”. Trên đường đến viện dưỡng lão, chúng tôi đều không nói câu gì.

Viện dưỡng lão nhỏ hơn tôi tưởng tượng. Sau khi đến nơi, có hai y tá bước ra đón chúng tôi. Họ đẩy một cái xe lăn, tôi thì chuyển hành lý của bà cụ. “Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy cháu?”, bà cụ vừa hỏi vừa mở ví tiền.

Tôi trả lời: “Miễn phí ạ”. Bà cụ lại nói: “Nhưng cháu cũng phải nuôi gia đình mà”. Rồi tôi cười nói: “Sẽ còn những hành khách khác nữa mà bà”.

Tôi gần như không kịp suy nghĩ, cứ thế ôm lấy bà cụ. Bà cũng ôm chặt lấy tôi: “Cháu đã khiến một người gần như sắp bước đến cuối đời cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm ơn cháu!”. Bà cụ nói thế và mắt bà đỏ hoe.

Tôi bắt tay tạm biệt bà. Trên đường quay về, tôi nhận ra mình đang đi lòng vòng không mục đích. Tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai cả, cũng chẳng có tinh thần để đón khách. Tôi cứ mải suy nghĩ, nếu như ban đầu tôi không đợi bà cụ? Nếu khi đó tôi không tìm thấy và lái xe bỏ đi thì bà cụ phải làm sao đây chứ?

Bây giờ khi tôi nhớ lại ngày hôm đó, tôi vẫn tin rằng tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng và chính xác.

Trong cuộc sống, chúng ta cứ mãi luôn bận rộn tất bật. Chúng ta phải làm những việc “quan trọng” hơn, nhanh hơn, hiệu quả hơn.

Nhưng bà cụ đã khiến tôi thật sự hiểu được khoảnh khắc yên tĩnh mà đầy ý nghĩa đó. Đồng thời cũng khiến tôi cảm thấy đau lòng với sự cô độc và buồn bã của chuyến đi cuối cùng trong cuộc đời của bà.

Ngọc Trúc dịch
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #99 vào lúc: Tháng Bảy 30, 2019, 11:23:33 AM »

Đánh Đại Đi
24 tháng 9, 2017


Người đàn ông ra ngoài săn bắn, ông để con chó ở nhà trông chừng đứa bé khi ông trở về nhìn thấy sàn nhà toàn là máu. Ông nhìn lại không thấy đứa bé đâu cả, còn con chó thì đang liếm máu dính ở miệng, và vẫy đuôi vui vẻ nhìn ông. Qúa tức giận ông liền rút dao đâm mạnh vào bụng con chó. Con chó đau đớn rú lên nhưng vẫn nhìn ông với ánh mắt thân thiện và gục xuống. Tiếng kêu thảm của con chó làm cho đứa bé đang ngủ say trên tấm thảm loang máu phải giựt mình, lúc này người đàn ông mới phát hiện xác một con sói hoang đang nằm ở góc tường.......

Có rất nhiều việc mà khi bạn nhìn tận mắt và nghe tận tai. Nhưng chưa chắc nó giống với những gì bạn nghĩ.

Trong cuộc sống ta nên cho người khác cơ hội giải thích và tập nhẫn nại lắng nghe. Như vậy ta sẽ tránh được nhiều việc mà ta phải hối tiếc sau này... Nguồn st
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
Đom Đóm
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 1159



Email
« Trả lời #100 vào lúc: Tháng Tám 05, 2019, 05:37:59 PM »

Giang Standard
4 giờ

"CÓ ĐI CHUNG VỚI NHAU LÂU ĐÂU"


Một thiếu nữ đang ngồi trên xe buýt:

Một bà già mang đủ thứ lỉnh kỉnh, miệng lẩm bẩm, đến ngồi bên cạnh, xô mạnh cô. Bất bình, anh thanh niên bên cạnh hỏi tại sao cô không phản đối và bảo vệ quyền lợi mình. Cô mỉm cười và trả lời:

"Đâu cần phải cãi cọ vì chuyện nhỏ như thế, có đi chung với nhau lâu đâu! Trạm tới, tôi xuống rồi."

Đây là một câu trả lời mà chúng ta phải xem như một khẩu hiệu viết bằng chữ vàng để hướng dẫn cách cư xử hằng ngày của chúng ta ở khắp mọi nơi: "Đâu cần phải cãi cọ vì chuyện nhỏ như thế, có đi chung với nhau lâu đâu!"
Nếu chúng ta có thể ý thức rằng cõi đời tạm của chúng ta dưới thế thật ngắn ngủi, cãi cọ tầm phào vừa làm cho mất vui, vừa làm mình mất thời gian và sức lực cho chuyện không đâu.

Có ai làm mình tổn thương?

Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!

Có ai phản bội, ức hiếp, sỉ nhục mình?

Bình tĩnh, có đi chung với nhau lâu đâu!

Dù người ta có gây ra cho chúng ta buồn phiền gì chăng nữa, hãy nhớ rằng: có đi chung với nhau lâu đâu!

Chúng ta hãy ăn ở hiền lành. Hiền lành là một đức tính không bao giờ đồng nghĩa với hèn nhát, nhu nhược nhưng đồng nghĩa với cao cả.

Chuyến đi chung của chúng ta trong cõi đời dưới thế này ngắn ngủi lắm và không đi trở ngược lại được.
Không ai biết chuyến đi của mình dài bao lâu!

Không ai biết mình có phải xuống ở trạm tới hay không!

VẬY HÃY BÌNH TĨNH, CHUYẾN ĐI NGẮN LẮM!
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 05, 2019, 05:40:55 PM gửi bởi Đom đóm » Logged

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #101 vào lúc: Tháng Tám 07, 2019, 05:29:38 PM »

THỊ PHI NHƯ GIÓ BỤI GIỮA HƯ KHÔNG


Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện vị cận thần là Hứa Kính Tôn rằng:

"Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại cũng có điều tiếng thị phi chê trách như thế?"

Hứa Kính Tôn trả lời:

"Tâu bệ hạ, mưa mùa xuân tầm tã như dầu, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt.

Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.

Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian vui buồn ghét thương.

Còn hạ thần đây làm người sao thể được vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích."

"Cho nên thần trộm nghĩ, đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội bận lòng.

Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại.

Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị oan uổng.

Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình bất hoà."

Thị phi là một yếu tố hiển nhiên trong cuộc sống, nó giống như gió bụi giữa hư không.

Khi đủ tin tưởng tâm ý thanh tịnh, tấm lòng thoáng đãng, thế gian có nói sao cũng có quan trọng gì.

Tâm không nghĩ chuyện thị phi, lòng không toan tính chuyện lợi hại, thì cuộc sống sao mà không vui cho được?
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 07, 2019, 05:32:38 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #102 vào lúc: Tháng Tám 22, 2019, 11:52:40 AM »

‎Hoa Kỳ‎ đến Hoa Kỳ
20 tháng 8 lúc 19:01

 

NHỮNG ĐIỀU BẠN CẦN BIẾT

Chính phủ Nhật Bản đã quyết định chấm dứt sản xuất và loại bỏ lò vi sóng ở nước này trước cuối năm nay. Tất cả công dân và tổ chức không đáp ứng yêu cầu đang phải đối mặt với án tù từ 5 đến 15 năm, tùy thuộc vào mức độ nghiêm trọng của tội phạm.

Lý do cho lệnh cấm vi sóng ở Vùng đất mặt trời mọc là nghiên cứu của các nhà khoa học từ Đại học Hiroshima, những người đã phát hiện ra rằng hơn 20 năm sử dụng lò vi sóng có sóng phóng xạ gây hại cho sức khỏe của người dân hơn là bom hạt nhân mà máy bay Mỹ thả vào tháng 9 năm 1945.

Theo kết luận của các chuyên gia, thực phẩm được làm nóng trước trong lò vi sóng có những rung động không thuận lợi, không phù hợp với nhịp điệu phổ quát.

Tất cả các nhà sản xuất lò vi sóng lớn nhất tại Nhật Bản đã đóng cửa cac công xưởng nơi sản phẩm được sản xuất. Năm 2021, việc chấm dứt sản xuất lò vi sóng sẽ được công bố tại Hàn Quốc, Trung Quốc có kế hoạch từ bỏ loại thiết bị này. Một hội nghị về phòng chống ung thư đã được tổ chức tại Trung tâm Kashira Onco.

Dưới đây là các khuyến nghị được thực hiện ở phần cuối của nó:

Nói KHÔNG!

1. Bơ tinh chế
2. Sữa có nguồn gốc động vật (không phải của gia đình)
3. Khối thực phẩm (gia vị "Bouillon" (wink)
4. Soda (32 lát đường mỗi lít!)
5. Đường tinh luyện
6. Lò vi sóng
7. Không được chụp quang tuyến vú trước khi sinh ngoại trừ siêu âm (rõ ràng là siêu âm được ngụ ý).
8. Đồ lót quá chật (áo ngực!)
9. Không dùng chút rượu nào cả
10. Thực phẩm tan băng
11. Không sử dụng nước trong tủ lạnh trong chai nhựa
12. Thuốc tránh thai (thay đổi hệ thống nội tiết tố của người phụ nữ và kích thích ung thư)
13. Xịt khử mùi. Nguy hiểm đặc biệt được sử dụng sau khi cạo râu.
14. Đường dưới mọi hình thức (tế bào ung thư ăn chủ yếu là đường).
15. Bệnh nhân ung thư, loại trừ đường từ chế độ ăn uống của họ, thấy rằng căn bệnh đã biến mất và có thể sống lâu: đường = kẻ thù nguy hiểm.
16. Một ly bia được xử lý trong cơ thể trong 5 giờ, lúc này các cơ quan và hệ thống luôn phải hoạt động ở tốc độ cao.

Nói ngay CÓ

1. Rau
2. Mật ong điều độ thay vì đường
3. Protein thực vật (đậu thay vì thịt)
4. Hai ly nước khi bụng đói trước khi đánh răng - nước ở nhiệt độ phòng có cùng nhiệt độ với cơ thể chúng ta sau khi thức dậy
5. Đồ ăn ấm (không nóng)
6. Nước ép chống ung thư số 1: nha đam + gừng + rau mùi tây + cần tây + quả mâm xôi (giữa dứa), trộn và uống khi bụng đói.
7. Nước ép chống ung thư số 2: kem chua / guanabana (không hạt) + quả mâm xôi (giữa quả dứa)
8. Ăn cà rốt sống hoặc luộc hoặc ép nước trái cây mỗi ngày.
Lưu ý:
Hiệp hội bác sĩ Hoa Kỳ đã tìm thấy câu trả lời cho nguyên nhân gây ung thư:
1. Không uống trà từ cốc nhựa (cốc).
2. Không ăn bất cứ thứ gì nóng từ túi giấy hoặc nhựa (như khoai tây chiên).
3. Không cho thực phẩm vi sóng vào đĩa nhựa.

Chúng tôi nhắc nhở bạn:
Khi nhựa được làm nóng, hóa chất được giải phóng có thể gây ra 52 loại ung thư.
Tin nhắn này tốt hơn 100 SMS không cần thiết ...
Tránh uống Coca-Cola cùng dứa hoặc sau khi ăn một quả dứa như một món tráng miệng.
Không trộn nước ép dứa với Coca.
Hỗn hợp này gây chết người! Mọi người chết vì điều này, và họ lầm tưởng rằng họ đã bị đầu độc .... Họ là nạn nhân của sự thiếu hiểu biết về loại cocktail gây tử vong này!

Trả lời cuộc gọi bằng cách giữ điện thoại bên tai trái của bạn
Không uống thuốc với nước lạnh
Không ăn đồ ăn vặt sau 17:00
Uống nhiều nước vào buổi sáng, ít hơn vào buổi tối
Không giữ tư thế nằm ngang ngay sau khi ăn và uống thuốc.
Khi pin điện thoại của bạn gần hết, đừng nhấc điện thoại lên, vì bức xạ bức xạ mạnh hơn 1000 lần, hơn khi đang sạc pin.
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
Đom Đóm
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 1159



Email
« Trả lời #103 vào lúc: Tháng Tám 27, 2019, 05:54:28 PM »

AI QUYẾT ĐỊNH SỐ PHẬN CỦA TA


Leonardo da Vinci vẽ bức "Bữa ăn chiều cuối cùng" (The last supper) mất bảy năm liền. Đó là bức tranh vẽ Đức chúa trời và mười hai vị tông đồ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Chúa bị Judas phản bội.

Leonardo tìm người mẫu rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông chọn được một chàng trai 19 tuổi có gương mặt thánh thiện, một nhân cách tinh khiết tuyệt đối để làm mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt sáu tháng trước chàng trai, và hình ảnh Chúa Jesus được hiện trên bức vẽ.

Sáu năm tiếp theo ông lần lượt vẽ xong 12 vị tông đồ, chỉ còn có Judas, vị môn đồ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc,(tương đương 16.96 đô la Mỹ và tương đương 254.400 đồng Việt Nam).

Hoạ sĩ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đứng người bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất của chính mình...

Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng. Bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất, Vinci đều thấy rằng chưa đủ để bộ lộ cái ác của Judas. Một hôm, Vinci được thông báo rằng có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng được yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì giết người và phạm rất nhiều tội ác tày trời khác.

Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mắt ông là một gã đàn ông nước da đen sậm với mái tóc dài bẩn thỉu phủ xoà xuống mặt, một khuôn mặt xấu xa, độc ác tự nó nói lên nhân cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá.

Đúng, đây là Judas! Được sự cho phép đặc biệt của Đức Vua, người tù được đưa tới Milan nơi bức tranh đang được vẽ dở. Mỗi ngày, tên tù im lặng ngồi trước Da Vinci và hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công việc truyền tải vào bức tranh diện mạo của kẻ phản phúc (khuôn mặt thứ tư từ trái sang, kẻ đang cầm túi tiền và đang tỏ vẻ ngạc nhiên rất khéo. Người này được họa sỹ khắc họa bằng một khuôn mặt đen đủi, râu ria rậm rạp, nét mặt gian xảo, thật trái ngược với khuôn mặt Chúa Trời).

Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức vì phải đối mặt với cái ác một thời gian dài, Vinci quay sang bảo lính gác "Các ngươi đem hắn đi đi...". Lính canh túm lấy kẻ tử tù, nhưng hắn đột nhiên vùng ra và lao đến quì xuống bên chân Da Vanci, khóc nấc lên: "Ôi, ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư?"

Da Vinci quan sát kẻ mà suốt sáu tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: "Không, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến cho ta từ hầm ngục ở Roma...".

Tên tử tù kêu lên "Ngài Vinci... Hãy nhìn kỹ lại tôi! Tôi chính là người mà bảy năm trước ông đã chọn làm mẫu để vẽ Chúa Trời..."

Câu chuyện này có thật, như bức tranh "Bữa ăn chiều cuối cùng" là có thật.

Chàng trai đã từng được chọn làm hình mẫu của Chúa Trời chỉ sau hơn hai ngàn ngày, đã tự biến mình thành hình tượng hoàn hảo của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử.

Tương lai không hề được định trước. Chính ta là người quyết định số phận của chính mình.
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 15, 2020, 11:05:22 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #104 vào lúc: Tháng Tám 27, 2019, 09:53:52 PM »

GIỜ LÂM CHUNG CỦA ALEXANDER ĐẠI ĐẾ


Trong giờ phút lâm chung, Alexander Đại đế triệu tập các cận thần của mình và nói với họ 3 điều ước cuối cùng của ông:

1. Hãy để các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta.

2. Hãy rải tài sản của ta, bao gồm tất cả tiền, vàng, kim cương, đá quý trên đường đến nghĩa trang.

3. Hãy để đôi bàn tay của ta được thả lỏng và để nó bên ngoài cho tất cả mọi người thấy.

Một trong những vị tướng của ông đã rất bất ngờ trước những yêu cầu bất thường này nên đã yêu cầu Alexander giải thích. Alexander Đại đế đáp lại:

Ta muốn các ngự y giỏi nhất khiêng quan tài của ta để chứng minh rằng, khi đối mặt với cái chết, ngay cả những ngự y giỏi nhất trên thế giới cũng không có sức mạnh cải tử hoàn sinh

Ta muốn rải hết tiền vàng trên đường để muốn mọi người biết rằng, sự giàu có về vật chất có được trên Trái Đất này thì sẽ phải ở lại Trái Đất.

Ta muốn bàn tay ta đung đưa trong gió, để muốn mọi người hiểu rằng, chúng ta đến với thế giới này bằng hai bàn tay trắng, thì chúng ta rời thế giới này cũng với hai bàn tay trắng. Chúng ta sẽ không còn gì, sau khi tài sản quý giá nhất của chúng ta đã cạn kiệt đó là SỨC KHOẺ và THỜI GIAN.
« Sửa lần cuối: Tháng Năm 22, 2022, 06:30:03 AM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
Trang: 1 ... 5 6 [7] 8 9 10   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Phát triển bởi tuhai.com.vn