Tứ Hải giai huynh đệ
Tháng Tư 18, 2024, 11:57:56 PM *
Chào Khách. Bạn có thể đăng nhập hoặc đăng ký.
Hay bạn đã đăng ký nhưng quên mất email kích hoạt tài khoản?

Đăng nhập với Tên truy nhập, Mật khẩu và thời gian tự động thoát
Tin tức:
 
 Trang chủ Tứ Hải  Trang chủ diễn đàn   Trợ giúp Tìm kiếm Lịch Thành viên Đăng nhập Đăng ký  
Trang: 1 ... 4 5 [6]   Xuống
  In  
Tác giả Chủ đề: Mở đầu một ký ức  (Đọc 71326 lần)
0 Thành viên và 1 Khách đang xem chủ đề.
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #75 vào lúc: Tháng Bảy 27, 2012, 06:53:21 AM »


Nguyễn Lê Tâm ngày 23 tháng 7 đã viết trên Facebook:

Không nên đặt tên con là Dũng... Không nên gửi gắm công việc vào những ai tên là Dũng. Nếu ai tên là Dũng thì nên đổi tên đi. (vừa đổi trên giấy tờ hành chính vừa cải tên trong tâm linh, phải làm một mâm lễ). Không nên gửi gắm công việc vào người tên là Dũng không phải vì những người tên là Dũng kém, mà đơn giản là trong chục năm nay, người bị bắt bỏ tù toàn tên là Dũng. (Dương Chí Dũng, Lương Quốc Dũng, Phạm Tiến Dũng, Bùi Tiến Dũng... Cái này khoa học không giải thích được. Không tin không được ấy chứ.

Và đưa ra đường dẫn: http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2012/07/120723_vn_phamchidung_arrest.shtml
« Sửa lần cuối: Tháng Bảy 27, 2012, 06:54:51 AM gửi bởi tuhaibajai » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #76 vào lúc: Tháng Bảy 27, 2012, 06:56:57 AM »

Trời ạ cái tên Dũng thật là vô tội, mình xin viết thế này:


CHUYỆN MỘT SAI LẦM NGHIÊM TRỌNG



Giờ thì Brave ngồi đây, trong công viên, trên ghế đá, tự trách cái tên Dũng của mình

Trong chuyện có sử dụng một số đoạn văn liệu của Họa sĩ, Nhạc sĩ, Nhà thơ, Nhà báo Nguyễn Lê Tâm

Nếu như Paul có khuôn mặt đẹp thiên thần của ông Tây thực sự thì Brave lại có nét khắc khổ của hiệp sĩ dòng Đền thời trung cổ, hàng phố nói cả hai người đều là những người Tây mũi lõ có nửa dòng máu là người Kinh. Mẹ của Brave chạy chậm, vốn là dân Hàng Chiếu.

Brave sống ở Mỹ, thời thanh niên sôi nổi trở về Việt Nam theo đuổi hoài bão của mình. Brave tay to, giỏi Judo, yêu thích Nhất Nam, từng hạ gục được một con bò bằng Triệt Quyền Đạo. Tuy nhiên, đừng thấy Brave tay to mà nhầm, bởi sẽ thật bất ngờ khi mọi người chứng kiến Brave say sưa kéo violin như một nhạc công thực thụ. Cái này anh học từ người cha Ý khả kính của mình.

Cũng như Paul, Brave có cách sử dụng tiếng Việt ở tầm quái nhân. Ngữ điệu của anh thì biểu cảm phong phú không kém bất kỳ một người Việt nào. Nếu nghe qua điện thoại thì người ta tưởng một người Kinh đang chém gió.

Về Việt Nam, Brave quyết định lấy tên tiếng Việt là Dũng, nếu ở hộ chiếu thì sẽ được viết là Dzung, thay cho Dung là một thứ cho động vật. Và, tất cả bi kịch của đời anh từ đây bắt đầu.

Đầu tiên là những cái nhìn lạnh nhạt, thoạt kỳ thủy là của những người già, rồi người trẻ, của những người đàn bà, những nam thanh niên, rồi là những thiếu nữ. Đến một ngày, ngay cả đứa trẻ con hàng xóm cũng dè dặt nhận cây kem trên tay thì Brave cảm thấy hoang mang thực sự. Brave cứ vật vờ ra vào trong xóm, ăn cô đơn, ngủ một mình, trong sự tẩy chay, ghẻ lạnh.

Và rồi Brave đã hiểu, khi người ta quyết định bắt giữ một người tên là Phạm Chí Dũng can tội hành vi móc nối, cung cấp tài liệu cho tổ chức phản động tại nước ngoài. Ngày 20 tháng bảy oan nghiệt, báo Tuổi Trẻ cuối tuần giật phắt ra một dòng tít lớn “Cán bộ nhà nước tên Phạm Chí Dũng bị bắt khẩn cấp vì nghi biên soạn tài liệu nhằm lật đổ chính quyền nhân dân”. Brave lặng cả người.

Khắp nơi người là lên án Dũng, hàng phố bàn tán xì xào, sự cay nghiệt tràn lên cả mặt ấn phẩm, thậm chí có một nhà thống kê nghiên cứu còn tuyên bố: “Có một điều cần nói là không nên đặt tên con là Dũng... Không nên gửi gắm công việc vào những ai tên là Dũng. Nếu ai tên là Dũng thì nên đổi tên đi. (vừa đổi trên giấy tờ hành chính vừa cải tên trong tâm linh, phải làm một mâm lễ). Không nên gửi gắm công việc vào người tên là Dũng không phải vì những người tên là Dũng kém, mà đơn giản là trong chục năm nay, người bị bắt bỏ tù toàn tên là Dũng. (Dương Chí Dũng, Lương Quốc Dũng, Phạm Tiến Dũng, Bùi Tiến Dũng... Cái này khoa học không giải thích được. Không tin không được ấy chứ”.

Giờ thì Brave ngồi đây, trong công viên, trên ghế đá, tự trách cái tên Dũng của mình, ôi thật là một sai lầm nghiêm trọng.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh
(Tham luận hội nghị Dũng học toàn quốc).

* Brave: Tiếng Anh có nghĩa là dũng cảm

  Dung: Phân trâu bò, động vật nói chung
« Sửa lần cuối: Tháng Tám 06, 2012, 01:24:22 PM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #77 vào lúc: Tháng Bảy 27, 2012, 07:11:42 AM »


Sách nói trong tai người có con trâu cày ruộng, hễ đến giờ Dần mỗi ngày chạy từ cung Nê Hoàn trở xuống hai tai, từ trái sang phải, đến giờ Tý là hết một vòng, phàm những điều ngon ngọt thì nuốt xuống bụng, đến đêm mới nằm nhai đi nhai lại, còn những nhời nhẽ thô tục bẩn thỉu thì TTTg lên, giật đứt thừng mà đi mất.

Ngưu lý đồ giải chép: “Trâu ở trong tai, nghe những điều thô bỉ, lâu ngày kết thành ráy, hôi hám khó ngửi, mới bò ra ngoài ruộng, thành ra giống trâu cày”.

Canh nông thuật chép: “Trâu, chân guốc sừng cong, sức vóc mạnh bạo, mùa xuân Thánh nhân mới lấy gỗ đóng ách vào cổ nó, đem sắt rèn lưỡi sắc, cắm xuống thửa ruộng, bắt đi cày”.

Xú văn tạp truyện chép: “Trâu cày ngoài ruộng, mỗi khi hô họ thì lập tức dừng lại, ấy mà mỗi lần nghe hô cày thì cứ đủng đà đủng đỉnh như chẳng nghe thấy nỗi gì, thế nên mới có câu điếc tai cày, sáng tai họ là thế”.

Bấy giờ nhằm tiết tháng bảy, Diêm Vương cho mở cửa ngục, xá nhân lúc nhúc ở cổng địa phủ, chen chúc mấy ngày, thủ tục hộ chiếu xuất nhập cảnh lằng nhằng quá thể, người tranh đi trước luồn đi sau giải quyết không xuể, đến đỗi đánh chửi nhau thậm tệ, tiếng văng tục bắn lung tung tí mẹt lên trần, nhời nhẽ dòi bọ rền rĩ khiến trăm họ đau đầu không chịu nổi, vua phải lệnh cho nhà nhà dán hình Thần Đồ Uất Lũy bên cánh cửa, nạn mới đỡ đôi phần. Được một tháng, ở Nam thành người ta bu vào cái miếu hoang, hôm nào cũng hương khói xì xụp, thành ra cúng bái đông như hội, quân lính ra dẹp thế nào cũng không xong. Vua sai học sĩ ra xem, mới thấy trong miếu thờ cái đầu trâu, hỏi ai cũng bảo là từ khi vào đây hương khói thời đỡ đau đầu hẳn, không hiểu là tại sao. Vua lệnh cho lập đàn cầu đảo ngay trước cửa miếu, vàng mã cháy đùng đùng, chừng canh ba thấy có vị thần mình người đầu trâu, mặc áo giáp xanh hiện ra ở góc đàn, đứng đọc thơ rằng:

Ai ơi nhớ lấy câu này,
Nhời hay hãy giữ, tục rày cho qua.
Chỉn là cày họ thôi mà,
Đ...thì giả điếc, Ừ à thì nghe.

Vua tôi y nhời dạy, từ ấy đỡ hẳn đau đầu thật.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.
« Sửa lần cuối: Tháng Chín 16, 2017, 10:48:46 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #78 vào lúc: Tháng Tám 11, 2012, 10:01:51 AM »

CHUYỆN VŨ VÕNG 武 輞




Vũ Võng 武輞, em bà Vũ Trâm 武簪, vốn tên là Võng 網, sau nhân bố là Luân 輪 làm nghề đóng xe ở đầu phố Hàng Chỉ có vợ lẽ làm nghề thêu thùa bỏ nhà đi theo giai, mới bắt bỏ bộ Mịch糸 đi, đổi ra bộ Xa車 mà thành tên vậy.

Võng năm tuổi, nghe bà Trâm ngồi ngoài sân chơi chuyền bằng quả cà khô, hô:

Cái mốt, cái mai,
Con trai, con hến,
Con nhện chăng tơ,
Quả mơ, quả mít,
Chuột chít, lên bàn đôi.

Võng ghét lắm, vứt bộ chuyền ấy đi. Trẻ con trong làng chơi Ô ăn quan, bịt mắt bắt dê, Võng nấp sau rào ném đá, người lớn tát vỡ mặt mấy lần không chừa.

Đến tuổi đi học, Võng đứng ở đầu trường xứ, đang ngáp có người đen đúa đi qua nhổ bãi nước bọt vào mồm, từ đó tính càng ngỗ ngược, được cái ăn nói nhời ong tiếng ve ngọt ngon khua khéo, mê cả kiến lỗ.

Võng lớn, suốt ngày lê la ngoài chợ, trêu ghẹo đàn bà con gái. Một hôm đi qua Cầu Đông, nhác có cô ả õng ẹo ngoài ngõ, mới buông ra nhời tán tỉnh, chỉ thấy ả lấy tay vẫy vẫy mà đi về đằng Tây, Võng cứ thế theo mãi, thoắt cái không thấy đâu nữa, xung quanh hàng phố khác lạ, toàn đèn xanh đèn đỏ, xe chạy không cần ngựa, đàn ông tóc ngắn, đàn bà tóc buông, ai cũng nhìn Võng cười nghiêng ngả. Võng bị nhốt vào trong cái hộp toàn trâu và hổ, có đàn bà quần áo vung vít, có tiếng hô chết con mẹ mày đi, có những khuôn mặt non choẹt, có người kể cái chuyện Cứu Nét, rồi Võng có áo giáp, có ngựa, có vòng bạc, có máu, Võng lấy người vợ tóc vàng, Võng bị bắt về kinh, chém đầu vào giờ Ngọ ba khắc, Võng đi qua con đường hình ống, có ông Kim Cương mắt nhớn, oai vệ gớm giếc đứng trước cổng tam quan.

Võng về nhà, người bố là Luân vẫn làm nghề đóng xe ở đầu phố Hàng Chỉ, bà Trâm vẫn ngồi ngoài sân chơi chuyền bằng quả cà khô, có lũ trẻ chơi rồng rắn lên mây, hát bài rằng:

少小離家老大迴,
鄉音無改鬢毛摧。
兒童相見不相識,
笑問客從何處來。

Thiếu tiểu li gia lão đại hồi,
Hương âm vô cải mấn mao tồi.
Nhi đồng tương kiến, bất tương thức,
Tiếu vấn, khách tòng hà xứ lai.

(Trẻ đi, già trở lại nhà
Giọng quê không đổi, sương pha mái đầu.
Trẻ con lạ hoắc không chào
Hỏi rằng khách ở chốn nào đến chơi?).

Võng toan nhảy vào chơi cùng, bọn trẻ chạy mất cả, mới chạy ra giếng soi mình, thấy đầu tóc đã bạc phơ lúc nào.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh.
« Sửa lần cuối: Tháng Mười Một 11, 2021, 12:34:46 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #79 vào lúc: Tháng Chín 14, 2012, 09:47:33 PM »

HÁN THÀNH ĐỘC CHƯỚC


Bảy rưỡi tối mười bốn (Giờ Hàn Quốc), thế là đã đặt chân đến thủ đô Hán Thành sau một chặng đường vất vả và mệt mỏi. Chín giờ ba mươi, ngồi giữa những tiếng chạm cốc và giọng nói Ya bô xề ô xa lạ mà mấy ngày trước chỉ nghe và nhìn thấy trong phim, ngó lại mới nhớ ra lần đặt chân trước đến đây đã là lâu lắm. Hơn mười rưỡi, lang thang một mình giữa đất khách quê người, nhớ nhà và anh em bạn bè quá thể. Mười một giờ ba mươi phút, nhìn xuống sân khách sạn, gái Hàn tóc vàng váy ngắn lượn đầy đường trong thời tiết se lạnh, toan khoác áo ra ngoài lại thôi, khách sạn chìm dần vào giấc ngủ, dấu vết online cũng buồn hơn hết bao giờ. Ngày mai là ngày đoàn Việt Nam báo cáo. Trước thềm một hội nghị lớn, đêm nay ngồi độc chước giữa Xê un.
« Sửa lần cuối: Tháng Bảy 31, 2021, 06:19:44 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #80 vào lúc: Tháng Chín 15, 2012, 04:38:43 PM »

Thế mà không rủ một em Hàn tóc vàng vào chước cùng.
Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
KHUATLAO
Jr. Member
**
Offline Offline

Bài viết: 87


Email
« Trả lời #81 vào lúc: Tháng Chín 24, 2012, 02:48:46 PM »

LẠI CHUYỆN GIỜI ƠI Ở SEOUL

Ở Bắc Kinh những lần trước, sáng sớm nhìn thấy thứ này vứt đầy sân khách sạn, đủ cả Tây, Tàu, Hàn, Nhật. Hôm nay thì là ở Seoul, giữa thành phố hoa lệ, rải rác bên lề đường.



« Sửa lần cuối: Tháng Chín 26, 2012, 01:15:25 AM gửi bởi tuhaibajai » Logged

thà chết còn hơn phải chịu cảnh tù túng
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #82 vào lúc: Tháng Một 19, 2018, 11:55:16 AM »

Chuyện rùa


Người họ Hà ở gần chùa Văn Tường, một hôm ra chơi sau núi, biết được loài cây thuốc lạ, đem chữa được bệnh tóc bạc da mồi cho một người gù là Cưu Công ở đất Vị. Sau, Cưu từ biệt họ Hà, hóa thành rùa bơi ra phía sông Trường Giang. Lúc ra đi, để lại bãi nước đái trước cửa. Họ Hà không hiểu ý tứ ra làm sao.

Đời Thanh, có ông Lưu Dung ở Đông Sơn, đọc sách nhiều mà hóa gù, đang đêm nhìn thấy con rùa lớn đến trước mặt mà chầu, nói chuyện họ Lưu tuy gù mà dị tướng, sau tất làm quan to, còn dặn hễ khi nào quy ẩn, ra bờ sông làng, sẽ được một bãi nước đái, tất sẽ thay hình đổi dạng. Lưu không tin, cho là chuyện quỷ quái nhảm nhí, sau lên kinh đi thi làm quan đến tể tướng.

Đến khi Bát quốc liên quân 八國聯軍 vào thành Bắc Kinh, giặc Quyền Phỉ hô hào chuyện phù Thanh diệt Dương, có người gù là Đoàn Dụ chán ghét chuyện chém giết mới bỏ đi ngao du ở Lưỡng Quảng, qua biên giới, một đêm ngủ lại miếu thờ ven đường nghe thấy tiếng động lạ, tỉnh dậy qua ánh đèn nến thấy đôi rùa cõng nhau, soi bóng vào chiếc gương đồng, nước đái chảy thành bãi, ướt cả chỗ Dụ nằm. Chỉ một thoáng Dụ thấy trong mình khác lạ, đến sáng chạy ra ngó xuống giếng hoang mới biết lưng mình đã hóa thẳng, tật gù bao năm biến mất cả. Chuyện thật không hiểu ra làm sao.
« Sửa lần cuối: Tháng Năm 21, 2018, 02:47:15 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #83 vào lúc: Tháng Chín 13, 2018, 06:16:46 PM »

Chuyện nạn độc thân


Vân Hải bái biệt thầy trò Tam Tạng, quay về quán ở Tứ Tổng, đã thấy Ngân Giác Đại Vương và Kim Giác Đại Vương đứng ở trước cửa động Độc Thân, tay cầm hồ lô rượu rầy rà ở trước cửa. Cách một năm, ở phía Tây mọc ra ngọn núi lửa, gầy khí giời nóng bức khôn tả, thành ra nạn đến bảy tám năm.

Bấy giờ giời sang thu, trong phố mưa sa lác đác, người người gấp chăn tính chuyện hôn sự, vứt cốc chén không quản việc cửa giả, Ngân Giác, Kim Giác càng được thể ra quấy rối ở Tứ Tổng, quân sĩ không sao dẹp được.

Rằm tháng tám, nhân ngồi ở vườn thượng, vua cho nhạc công chơi ở gần cửa sông, gọi là dụ thuồng luồng vào cúng, nghe chuyện buồn phiền của Vân Hải ở Tứ Tổng mà thở dài, trong đám ấy có người mới lấy vợ ở Ngọc Lũ là Huy Sáo, xin lập đàn cầu đảo cho chuyện được yên.

Tháng chín, Vân Hải ra chơi sau núi, nghe ồn ã, mùi rượu Lạc Đạo sực nức, nhác thấy bóng Kim Giác, Ngân Giác, mới lấy tay chỉ mặt quát nhớn mấy tiếng ruổi dài vào trong động, tới ngã ba đã thấy có ông già đứng đấy, tay cầm hồ lô hút hai con yêu quái ấy vào trong bình rượu. Phút chốc mưa xuống, Tứ Tổng cây cỏ xanh tốt trở lại.

Vân Hải bấm đốt, biết là Thái Thượng lão quân biến hóa, liền bái mà hỏi, chỉ thấy ông già cười bảo: “Hồng hồ lô  là bầu ta đựng thuốc, Tịnh bình là bầu ta đựng nước, gươm Thất tinh là đồ ta trộn thuốc, Ba tiêu phiến là đồ quạt lửa, Hoảng kim thằng là dây đai lưng của ta. Kim Giác Khánh là đồng tử coi lò vàng, Ngân Giác Hạnh là đồng tử coi lò bạc, ngày mùng năm tháng năm, nhân lúc ta về quê lấy ngải cứu, chúng vốn chưa vợ, quen ăn không ngồi rồi, lấy trộm năm thứ báu ấy, xuống trần làm yêu quái, trú trong động Độc Thân, ta tìm không sao đặng, may thay có Đại Tiên mới lấy lại được các thứ ấy”.

Vân Hải trách chuyện Lão Quân không quản việc núi lửa, gây chuyện nóng bức ở nhân gian, lại thấy ông già cười bảo: “Chắc Đại Tiên hẳn quên rằng năm xưa ngài hút thuốc, gạt tàn đầy cả sân, ngày này qua ngày khác mới thành ra đống lửa ấy. Kim Giác Khánh nghe chuyện mới lén lấy trộm gạt tàn, đặt ra ngoài rệ đường mà đến nông nỗi như vậy đấy”.

Vừa dứt nhời thấy giời lại đổ mưa to, bao thuốc Thăng Long mềm rơi lả tả ngoài cửa. Bấy giờ đúng vào dịp giáp Tết âm lịch, giai gái cưới rộn rã.

Vân Hải trở về, từ đó mới thoát được nạn yêu quái.
« Sửa lần cuối: Tháng Bảy 31, 2021, 06:16:05 PM gửi bởi tuhaibajai » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
tuhaibajai
Administrator
Hero Member
*****
Offline Offline

Giới tính: Nam
Bài viết: 7840


tuhai@tuhai.com.vn tieuhuynh66
WWW Email
« Trả lời #84 vào lúc: Tháng Bảy 31, 2021, 06:10:56 PM »

Khuatlao76
27/6/2010



Ngũ Trang Quán, Nguyên Tiên đòi thuốc,
Đồ Sơn Trại, Hành Giả lập công

Lại nói chuyện bốn thầy trò Tam Tạng chạy đến chân núi Kính Phủ thì dừng chân. Khi ấy, Tam Tạng mới nói:

-   Các đồ đệ ơi, trời đã sáng bảnh rồi, thầy trò ta hãy dựa cây mà nghỉ.

Đoạn xuống ngựa dựa vào cây tùng, Bát Giới, Sa Tăng đặt lưng đã ngáy như sấm động, duy có Hành Giả thì nhảy tót lên cây.

Trong khi ấy Trấn Nguyên Đại Tiên nghe Nguyên Thủy Thiên Tôn giảng xong về Hỗn Nguyên Đạo Quả liền đằng vân giá vũ về Ngũ Trang Quán, về đến nơi thấy cửa mở tứ tung, đèn hương nguội lạnh, chỉ thấy hai tên tiểu đồng ngủ li bi, hỏi ra thì biết chuyện Hành Giả trộm Nhân Sâm chạy trốn, bèn cùng đồ đệ sắm sửa dây roi, nhất tề đuổi theo thầy trò xứ Đông Thổ.

Đi được hơn một ngàn dặm, bỗng trong vòng mây khói, thấy Minh Nguyệt Thanh Phong hô lớn rằng Tam Tạng đang ngồi dựa cây tùng bên vách núi, bấy giờ Trấn Nguyên Đại Tiên mới rùng mình hóa ra một tay đạo sĩ tiên phong đạo cốt, tay cầm roi hươu phất chủ đến trước mặt Tam Tạng mà rằng:

-   Xin chào sư thầy.

Tam Tạng lúc ấy mắt nhắm mắt mở, đưa tay thi lễ, đạo sĩ lại hỏi tiếp:

-   Chẳng hay thầy trò thầy tự đâu tới đây?

Tam Tạng nói:

-   Tôi từ chốn Đông Thổ Đại Đường vâng chiếu chỉ sang Tây Trúc thỉnh kinh.

Đạo sĩ giả bộ kinh hãi mà rằng:

-   Thế vậy trên đường chẳng hay có ghé bộ qua Ngũ Trang Quán, am Vạn Thọ chúng tôi chăng?

Tang Tạng cả kinh, đánh trốn lảng, Hành Giả cướp lời:

-   Không biết, không biết, chúng tôi xưa nay cứ đi thẳng mà.

Đạo sĩ ngó sang Hành Giả, cả cười:

     -     Con khỉ xấu xa kia, sao giấu được ta, mi đến am Vạn Thọ ta, ăn trộm trái cấm đã đành, lại giở trò đánh đổ cây, mau mau đền lại cho ta.

Hành Giả nghe thấy thế nổi xung, vung gậy Như Ý múa tít, đạo sĩ liền nhảy lên không trung, giơ phất chủ đánh nhau qua lại một hồi, đoạn rũ tay áo một cái, thu cả bốn thầy trò Đường Tăng về am trị tội.

Khi ấy về am, chỉ thấy Hành Giả nằng nặc chịu tội thay cho thầy, Trấn Nguyên Đại Tiên buột lời khen:

-   Con yêu hầu này tuy là phường gian xảo, nhưng âu cũng có hiếu nghĩa với thầy.

Đoạn sai đồ đệ áo đen đè ra lấy roi rồng đánh đập một hồi rồi ai nấy đèn đuốc về phòng ngủ.

Đêm khuya ấy cả am Vạn Thọ ai nấy ngủ hết, Hành Giả liền hà hơi cởi trói, trước cho thầy, sau cho Sa Tăng, Bát Giới, dắt ngựa gánh đồ, ra cửa sau mà trốn thẳng, mải miết đến tận sáng mới nghỉ.

Sáng hôm sau, Trấn Nguyên Đại Tiên trở dậy, thấy sự thể liền đằng vân ngó xuống, thấy bốn thầy trò Tam Tạng lại đi về hướng Tây, bèn kêu lớn:

-   Tôn Hành Giả kia chạy đi đâu cho thoát, mau về đền cây nhân sâm cho ta.

Bát Giới kinh hãi, kêu lớn:

-   Ối trời chủ nợ lại đến kìa!

Tôn Hành Giả bấy giờ nói:

-   Sư phụ nghe tôi gói hai chữ từ bi lại, để anh em tôi hóa kiếp cho tên đạo sĩ này rồi sang Tây Phương cũng không muộn.

Tam Tạng lập cập chưa biết ra sao thì ba anh em đã nhất tề vây đánh.

Trấn Nguyên Tiên hét to lên một tiếng, đưa phất chủ ra đỡ, rồi lại giũ tay áo, bắt bốn thầy trò về như trước, đến am bắt Tam Tạng buộc gốc hoè, Bát Giới, Sa Tăng ra cây đại thọ, còn Hành Giả thì trói chặt ở cây cau, đoạn sai đồ đệ nấu nồi dầu sôi lớn, quyết đun Hành Giả hòng báo thù cho cây nhân sâm. Lúc ấy chỉ thấy mấy chục người mới khiêng nổi Hành Giả, quăng y vào cái chảo đánh xoạch, dầu mỡ bắn tung toé, sôi sùng sục trên mặt các tiên đồng, khói lửa mù mịt, bấy giờ bỗng có tiếng hô lớn:

-   Thủng chảo rồi!

Khi ấy thấy Tôn Hành Giả đứng trên không trung, cười nói với Trấn Nguyên Đại Tiên:

-   Mi đừng hòng giở bài tiểu nhân bỉ ổi này!

Ai nấy cả kinh nhìn vào chảo chỉ thấy lửa cháy bùng bùng, trơ chọi một cây gỗ to đâm thủng chảo. Trấn Nguyên Đại Tiên cả giận, mắng lớn:

-   Con yêu hầu thối tha kia, sao nỡ làm thủng chảo của ta?

Khi ấy Trấn Nguyên Đại Tiên mới nhảy lên mây nắm tay Tôn Hành Giả mà rằng:

     -     Ta thừa biết ngươi thần thông quảng đại, lại cũng biết sự tích trước của mi, nhưng vì mi quá vô lễ, nên quyết không tha, nhưng xét ngươi cũng là tay thật thà hiếu nghĩa, nay chỉ cần nếu người tìm được kế cứu được cây thì chuyện cũ coi như bỏ, ta với ngươi kết thành anh em.

Tôn Hành Giả cả mừng, nói:

-   Thì ông hãy thả đi, họ Tôn ta từ trước đến nay chưa hề thất tín bao giờ!

Lại nói Tam Tạng được thả ra, liền hỏi Tôn Hành Giả rằng:

-   Chỉ vì mi ngông cuồng thái quá mà làm khổ ta, nay lại bốc phét vô chừng, liệu có cách gì cứu cây thần sống lại?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

-   Đất trời TTTg lộng, đi tìm kẻ Thánh chắc sẽ kiếm đặng thuốc cải tử hoàn sinh.

Tam Tạng hỏi:

-   Ngươi đi mấy độ sẽ về?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

-   Nội ba ngày sẽ về đến.

Tam Tạng nói:

-   Vậy thì sẽ y lời hẹn, nếu quá bữa thì niệm chú tức thì.

Tôn Hành Giả vâng lời, đoạn, đạp mây phút chốc bay mất.

Bấy giờ Hành Giả qua đường biên giới Bắc Việt, gặp anh em Ba Giai – Tú Xuất đang ghẹo mấy thôn nữ tắm, bèn đỗ mây xuống mà rằng:

-   Chào hai chú em. Lâu lắm không gặp.

Ba Giai – Tú Xuất nhác thấy bóng Hành Giả từ xa, quên cả ghẹo gái, chạy tới vái tạ mà hỏi rằng:

-   Chẳng hay đại thánh đến đây có chuyện gì?

Hành Giả cười nhạt:

-   Chả có chuyện gì. Chỉ là do ta đánh đổ cây nhân sâm của Trấn Nguyên Đại Tiên mà thôi.

Ba Giai – Tú Xuất nghe nói cả kinh:

-   Hai đứa nhỏ mọn chúng em tuy từ bé chỉ biết cắm mặt vào đít con trâu, nhưng cũng hiểu trong vòng trời đất Nhân Sâm ở Ngũ Trang Quán là thứ tuyệt thảo, thật vô giá nhường nào, vậy sao thầy lại cả gan đánh đổ thứ đấy ở trên đời?

Tôn Hành Giả thuật chuyện rồi nói:

-   Thế vậy ta mới đi khắp nơi, xem có thuốc gì giúp thử, làm cho cây nhân sâm sống lại thời có thể cứu mạng thầy và hai đứa em hư.

Khi ấy chỉ thấy Ba Giai – Tú Xuất suy nghĩ rất lung, hồi lâu sẽ sàng nói:

-   Xin đại thánh đừng sợ, nay chỉ còn cách đến Tứ Hải Quán của Tiểu Huỳnh Tiên Ông, cầu cho được thứ rượu Phục Thần may mới có cơ cứu được.

Tôn Hành Giả buồn rầu:

     -    Thế thì thật tốt quá, nhưng ngặt vì từ đây đến Tứ Hải Quán xa xôi, lại nghe nói chủ nhân lại thường vân du đây đó, còn thầy tôi lại độ lượng hẹp hòi, chỉ cho ba ngày, nếu quá thì lại niệm Cẩn Cô Nhi chú.

Bấy giờ Ba Gia – Tú Xuất mới trỏ vào bụng mình mà nói:

     -    Thôi, xin đại thánh chớ lo, tuy thầy ngài phẩm lớn, nhưng hồi còn ở chùa Am Cửa Bắc cũng là chỗ qua lại. Để anh em tôi đến Ngũ Trang Quán trước thăm Trấn Nguyên Đại Tiên, sau xin đem vốn liếng chuyện cười ngồi kể xoa dịu, cầm chân thầy Tam Tạng cho đại thánh, xin đừng niệm chú Cẩn Cô. Đến chừng nào đại thánh tìm thuốc đặng về, thì chúng tôi mới đà hết chuyện.

Tôn Hành Giả lúc ấy cả mừng nói rằng:

-   Được như thế thì tốt quá rồi!

Đoạn từ giã mà đi, qua Hoàn Kiếm trong như kính đài, qua Thê Húc đỏ như tôm luộc, đến Tây Hồ lãng đãng Dâm Đàm, phút chốc đã nhìn thấy dòng sông Hồng đỏ quạch.

Lại nói khi ấy Hành Giả đáp mây qua chợ Tứ Liên, thăm hỏi hồi lâu trong khung cảnh sầm uất, kẻ áo nâu vác cuốc, người búi tó thuốc lào, trai xoạc cẳng đá cầu, gái éo le vén váy, tựa thể như trong tranh Hàng Trống, Đông Hồ, mãi mới lọt vào nơi động kín, cánh cổng gỗ khép hờ đề tên bằng triện ngạch: TỨ HẢI QUÁN.

Bấy giờ Hành Giả nhìn thấy một nếp nhà gianh ba gian hai chái, mấy tiểu đồng lúi húi chơi Ô Ăn Quan, vài tráng đinh vây quanh mộc nhân như đèn cù, bèn tiến đến một lão ông râu tóc rậm rì ngồi cạnh cái chum, tay cầm chiếc bánh men to cỡ cái mặt nạ mà cất lời hỏi:

-   Chằng hay lão huynh Tiểu Huỳnh Tiên Ông có phải?

Lúc ấy chỉ thấy lão ông quay ra, ồ lên một tiếng đáp lễ:

-   Trời ơi đại thánh đến cửa, đại thánh đến cửa. Tôi là Thạch Dũng Tiên Ông ở núi Báo Cô, không phải Tiểu Huỳnh Tiên Ông.

Rồi lại lắc đầu tiếp mà rằng:

-   Thế là từ lâu trong hội Bàn Đào đã gặp, nay thấm thoắt đã nghìn năm, chỉ tiếc là Tiểu Huỳnh Tiên Ông đi Đồ Sơn hái thuốc chưa về, tôi qua đây chơi đợi đã hai ngày mà chưa gặp. Chẳng hay đại thánh đến đây có chuyện gì.

Hành Giả lại đem chuyện một hồi ra thuật, bỗng thấy Thạch Dũng Tiên Ông khà lên một tiếng:

-   Đại thánh đến đây là đúng cửa rồi, ngặt vì Tiểu Huỳnh Tiên Ông đi vắng, vả lại rượu Phục Thần là thức quý, tất sẽ cần cầu chủ nhân. Nay đại thánh mau mau đến chốn Đồ Sơn cho kịp việc.

Bấy giờ Hành Giả cả mừng, đề lên vách bốn câu của Giả Đảo:

Tùng hạ vấn đồng tử,
Ngôn sư thái dược khứ.
Chỉ tại thử sơn trung,
Vân thâm bất tri xứ!
(Dưới thông hỏi chú tiểu đồng,
Thưa: Thầy hái thuốc nên không có nhà,
Quanh quanh trong núi đâu ta,
Mây che khuất lấp biết là chỗ nao.)

Đoạn vái tạ Thạch Dũng Tiên Ông mà đi mất.

Khi ấy Hành Giả bay đến Đồ Sơn, vào thẳng bãi 02 nhà nghỉ san sát, đáp xuống bãi cát mịn dày đặc bàng, phi lao, vòng qua đồi thông thì thấy một đám đàn ca sáo nhị chừng trên dưới trăm người, ở giữa trông chừng một người tiên phong đạo cốt, râu ba chòm, lông mày rậm, nhác thấy Hành Giả bước tới liền cất tiếng hỏi:
    
-   Chẳng hay đại thánh cất công đến đây có chuyện gì?

Tôn Hành giả liền tay bắt mặt mừng mà bạch hết một lượt, đoạn nói:

-   Chẳng hay Tiểu Huỳnh Tiên Ông có phép lạ gì chăng?

Khi ấy Tiểu Huỳnh Tiên Ông mới hồ hởi:

      -     Sao đại thánh không đến ta cho sớm, để phải ra chốn trùng dương này vất vả làm sao. Nay ta có bình Phục Thần một ngàn năm tuổi, chính thị trị đá khô cũng còn sống lại.

Tôn Hành Giả mừng rỡ hỏi:

-   Bấy nay chẳng hay Tiểu Huỳnh Tiên Ông đã cứu sống cây nào chưa?

Tiểu Huỳnh Tiên Ông nói:

-   Mới rồi từng khiến một hạt thóc một ngàn năm tuổi lại nảy mầm.

Tôn Hành Giả cả mừng:

     -    Vậy thì đại cát rồi.

Bèn cùng Tiểu Huỳnh Tiên Ông đằng vân như chớp, thoắt cái đã quay về Ngũ Trang Quán.

Lại nói Trấn Nguyên Tiên lúc ấy đang nghe Ba Gia – Tú Xuất kể đến đoạn ngã ba xảy thấy Hành Giả từ trên mấy đáp xuống mà nói rằng:

-   Có Tiểu Huỳnh Tiên Ông tới.

Khi ấy mấy người nghe nói vội vã xỏ hài tiếp nghênh, đoạn cùng nhau thi lễ, tất tả ra vườn cứu cây cho cập việc.

Lạ thay rượu Phục Thần tưới đến đâu, cây nhân sâm lại cành lá sum xuê, lại vẻ ngọc ngà như cũ, trái ngọt long lanh.

Trấn Nguyên Tiên cả mừng, cho lập bàn Trời Đất, truyền hái qủa nhân sâm đãi khách phương xa. Có bài thơ rằng:

Âm Dương liền một khối,
Sinh trong Trời Đất này,
Nhân Sâm chân quý vật,
Phục Thần ấy rượu hay.

Khuất Lão Động Chủ Nguyễn Hạnh (Viết nhân một chiều hè tháng sáu – NXB Tứ Hải Quán năm 2010).
« Sửa lần cuối: Tháng Mười 05, 2021, 08:59:34 AM gửi bởi Đom đóm » Logged

Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh
Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh
Trang: 1 ... 4 5 [6]   Lên
  In  
 
Chuyển tới:  

Phát triển bởi tuhai.com.vn